Chương 158. Tú Xuân Đao (1)
Trời đỉ tối đen, trong nhỳếhính chi thẳprnột ngọn đèn dầu, ánh đèn như hạt đậu, chi vôn vẹn có/một tấc Ếịìh sáng.
Lão nhân trải qua thế sụ xoay vần dựa ũgười trên ghế nằm, trên người đắp đệm lóng mong, sả người ân trong bóng đèm vẫn không nhúc nhích. Tiếng hô hấp hơi có vẻ nặng nhọc, chỉnh là băng chúng duy nhất lão vẫn còn sổng.
Trịnh lão gia tử thần thái hồng hào vào ban ngày, thật ra đà là trăm bệnh quanh người, vừa đến đêm tối liền đau đớn không chịu nổi. Nhưng càng đoạt mệnh chính là tâm bệnh, mẩy năm qua, lão gia từ không có đém nào được ngủ một giấc ngon, ngày qua ngày bị ác mộng trong đêm hủ dọa, sau đó ương hoang mang hot hoảng chào đón bình minh đến.
Năm rộng tháng dài cứ tiếp tục, ngược lại khi trời vừa sập tối lại là lúc lào thà lồng nhất, bời vi như vậy có nghía là . . . Mẩy ngàn nhãn khấu già trẻ nhà họ Trinh, lại bình an sống qua một ngày.
Lão gia tử trong lòng có chuyện, nghi ngơi một lát liền mở mắt, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi bên ghế năm, liền chậm rãi mở miệng nói:
"vềrẨiim
"Đã về rồi, phụ thân.'
Trịnh Diên nói khẽ.
"Làm xong ổn thỏa chứ?"
Trịnh Diên nói:
"Làm xong ổn thỏa rồi.
"Coi như thuận lợi, chính là thời gian hơi dài.'
"Thời gian Vương Hiền hỏi Tú Nhi.'1
"Tú Nhi nói như thế nào?"
Lão gia tử khẽ nhíu mày, lão không muốn nhỉn thấy nhất chính là dây dưa rác rối.
''Nó nói không có gì.’1
Trịnh Diên nói:
"Chỉ là dò hỏi kỹ càng một chút thôi."
"Hỏi kỳ càng như vậý làm gỉ?"
Trịnh lão gia tử cấu mày nói.
"Không biết."
Trịnh Diên lác đầu:
"Có lê là tò mò chút gi đó, dù sao cũng là gia sự của Giang Nam đệ nhất gia ..."
Trịnh lão gia tử suy nghĩ một lát, cảm giác không được có gỉ ác ý, nhưng ỉão vấn thận trọng nói:
"Lão lục chuyện này làm không đủng, không nên thả Trịnh cổỉ quay về ... Hắn chung quy là tai hoạ ngầm."
"Phải."
Trình Diên thờ dàf nói:
"Tiêu tử khốn nạn này quá không hiểu chuyện, nếu không phải hẳn nói xằng nói bậy với Thiệu Nguyên, làm sao đến nỗi..."
"Để hẳn thành thật đợi ở trong nhà, không cho phép rời khói trấn Trịnh Trạch. Qua một thời gian ngắn, đợi tin đồn qua đi, hoặc là phài để hắn đi Phúc Kiến, đi theo phụ thân hẳn, đừng có trở về nữa!"
Trịnh lão gia tử thở dài, lão có thể hiểu được cháu mình nóng lòng nhớ nhà, nhưng vì an toàn của dòng họ, không thể để cho hán ở lại Phô Giang thêm nừa.
"Phụ thân yên tâm.'
Trịnh Diên cười nói. Ở cái đất Phổ Giang này, họ Trịnh chinh là vương đạo, nếu ngươi là họ khác, cũng chi có vị trí đứng sang bên cạnh. Tuy ring con cháu trực hệ nhà họ Trịnh, xem thường việc vào trong nha môn lăn lộn kiếm cơm, nhưng những chi thứ ra khôi ngũ phục (năm hạng tang phục tuỳ thẹo quan hệ huyết thống và nghĩa tinh phân biệt thân sơ), sẽ không lo ngại nìiiều như vậỵ. Trong nha môn đều bị con cháu chi thử Trịnh giá chiếm giữ, có thể dấu diếm được bọn họ chứ?
''Không đủ."
Trịnh lão gia tử lại càng ngại còn chưa đủ nói: "Đợi hắn vừa vầy cánh đã muộn rồi, ta muốn biết hắn nghĩ như thế nào, hắn chuẩn bị làm cái gì! Như vậy mới có thể yên tâm!" "Cái này ..."
Trịnh Diên không khỏi thầm cười khổ, thận trọng cẩn thận của phụ thân, đã bệnh đen mức độ này rồi.
"Vương Hiền chỉ tin tường bốn người hắn mang từ Phú Dương đến, những người còn lại không lọt vào được trong cái vòng cửa hắn."
Dừng lại một chốc, rồi nói:
"Có điều ta thấy hai tùy tùng đi,bên hắn tướng mạo hèn mọn bi ổi, dáng vẻ lưu manh, chi bằng cho naườixỉén lôi kéo bọn chúng?"
"Cũng được.'
Trịnh lào gia
"Ngươi lại bào chu công cũng nghĩ cách xem sao, bọn họ ô huyện Phú Dương, không phái là có cọc ngầm sao, xem thử có thể dùng được hay không."
"Thế này, có phải đà huy động nhiều người quá không?"
Trịnh Diên không ủng hộ nói.
"An toàn của đại sư không phải chuyện nhỏ."
Trịnh lão gia từ quà quyết nói:
"Nói vẫịứhu ĩrông, khi nào cắm vài người mai phục bên cạnh Vương Hiền, khi-đó an toàn của đại sư mới không còn lo ngại." "Vâng."
Trịnh Diên đành phải đồng ý.
Lời dặn dò chia ra hai nơi, thị trấn Phổ Giang, ban đêm gió lớn, một bóng người lén lút đi trong bóng tối, khẽ khàng không tiếng động đi vào trong một ngô nhó thành đông, men theo tiếng khóc ni non ngắt quỉng, mò đen trên nóc nhà cùa một gia đinh, liền ẩn nấp ỉm lặng.
Dưới mái hiên là linh đường mới dựng lèn, mười mấy người mặc quần áo tang đang khóc núc DỜ. Ngồi bên cạnh linh vi là một lão bà sắc mặt đờ đần, chính là Ngũ lẵo thái thái hôm nay đển Tây nha ghi khẩu
Không sai, đây chính là nhà Ngũ Thiệu Nguyện được tuyên bổ tử vong kia, lão thái thái không hề nói dối, những năm nay Ngũ gia quâ thật sống cũng được Ịăm, chi căn nhà ba cứa vào hai tầng này thôi, cũng đủ đề nói rõ van đề rồi.
Mặc dù người nhà họ Ngũ phẩn lớn túc trực bên linh cữu ở linh đường, người áo đen kia vẫn ờ nóc nhà kiên nhẫn ần náu đền canh bốn, vào lúc người khác buồn ngủ nhất mới lặng lẽ bò đến hậu trạch, lần mò vào nhà chính không có một bóng người, lung tung toàn bộ để kiềm tra, nhưng thứ hữu dụng lại chăng tìm được cái nào, mâi đến khi hán mò tới một thanh đơn đao vô đao cá mập dưới đáy hòm . . . Hắn liền thuận tay nhấc thanh đao này ra, không khỏi sửng sốt.
Thị lực cao thủ nội gia vô cùng tốt, cho dù là đêm tối cùng có thể thấy rõ mọi thứ, người áo đen cjjix.........
xem xét, chi thấy cây đao chút so với trường kiếm. b< cầm đao. Người áo đen một trường đao ra, chợt thấy t mỏng, lóe lên hàn quang kli
) này dài hơn so vc bơn nừa chuôi đao\ ột tay cầm chuôi, mộì tliân đao giông nhu y Á
một ví dụ. Hẳn cần thận tỉ mỉ so với đơn đao, ngăn hơn một
5 phần dài,nhưng hai tay : tay cầm vô, chậm râi rút r dap cạo lưng dày lười
"Một lười Bách Li
Đao!
Người áo đen thầm khen 1