Chương 157. Trịnh Ngũ thị (1)
Có câu nói răng, nam muốn đẹp, một thản màu đen, nừ muốn đẹp, ba phần tang phục. / (j Y
Tiểu nương từ nàỵ khoàiig chừng Lai mươi tám tuổi, một thân đồ trảng, eo thon nhỏ nhấn, chân mày lá liễu hơi nhăn, con ngươi hồ thu ẩn ẩn hơi nước. Tựa như một cây bạch mai trong băng tuyết, mang theo ba phần ai oán, bảy phần gọn gàng. khiến người khác rất khó không sinh lòng thương tiếc.
Vương Hiền không khỏi thầm mấng minh quá đù biển thái, không ngờ có cảm giác với tiêu quả phụ. Vội cắn đầu lưỡi, thu liềm tính thằn nói: / "Ngươi là Trịnh Ngũ thị?'' "vâng."
Tiểu nương tử ưán khê cúi, lộ ra khúc cần cổ tuyết trắng, thon dài như vậy.
Chậc, lại thất thần ... Vương Hiền ho nhẹ một tiếng nói:
"Chuyện trượng phu ngươi mất tích năm trước, ngươi thấy thế nào?"
"Dân phụ không hiểu ý của Đại lão gia."
Tiểu nương từ thấp giọng nói, âm thanh của nừ từ Giang Nam, cho dù ai oán cũng uyển chuyển, êm tai.
"Theo như ngươi thấy, hẳn tại sao lại mất tích?"
Vương Hiền đổi cách hỏi khác.
"Dân phụ cùng rối bời không thê hiểu được."
Tiểu nương tử nghe vậy vành mắt ừng đỏ nói:
"Chúng ta thành hôn còn chưa tới nửa năm, trượng phu mặc dù nói là ở rể, nhưng dân phụ luôn tuân thủ nghiêm ngặt đạo làm vợ, dốc lòng phụng dường, không dám có nửa phần khinh thường ngạo mạn..."
"Hai người các ngươi cảm tình như thế nào?" .
Vương Hiền hỏi.
Tiểu nương từ lúc này không chỉ vành mắt, mặt ngọc cùng ừng đỏ, sau nửa ngày mới khẽ nói: "Tôn trọng lãn nhau."
"Chi vỏn vẹn tôn trọng lần nhau thôi sao?" v«ơng Hiền tràm giọng hỏi.
"Đại nhân cớ sao nói ra lời này?"
Tiêu nương tử nghe vậy kinh ngạc.
"Ý của ta là..." vương Hiền ho nhẹ một tiếng nói:
"Ngũ Thiệu Nguyên thân thiết với ngươi chứ?" "Đại nhân minh giám, Trịnh gia ta gia/Ịùy nghiêm cẩn, phụ nhân cũng biết giừ đạo."
Tiểu nương tử xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, nghiêm mặt nói: "Trượng phu của ta cũng đọc sách thánh hiền, tất nhiên dùng lễ đái đài, cũng không vượt khuôn phép.1'
"Giừa vợ chồng còn nói đen vượt khuôn phép?"
vương Hiền khó hiẻu nói.
Tiều nương tử xấu hố khó chịu, đứng dậy ra vé muốn đi.
"Đứng lại!” v«ơng Hiền vỗ thước gõ, quát khê: "Bổn quan hỏi ngươi nói!"
Tiểu nương tử không khỏi tức giận, Điển sừ đại nhân quá mức tré tuổi, lời nói lại cợt nhả, khiên nàng đều quên mất đang ở trên công đường. Đành phải dừng bước, ấm ức quay người lại, đầu cùng không chịu ngẩng lên.
ĐẠI QUAN NHÂN
tác giả: Tam Giới Đợi Sư i, tất nhiên khó tránh khỏi
’’Neu đà là hỏi vụ án của trượng p chuyện liên quan đến khuê màn."
Vương Hiền vẻ mặt chính khí nói:
"Ngươi chỉ có hỏi gì đáp nấy, bổn quan mới có thể trả lại chân tướng cho ngươi."
Nghe được hai chừ 'chân tướng', tiểu nương tử thân thể mềm mại không khỏi lung lay, một năm lại đây, nàng ngày nhớ đêm mong chính là hai chừ này, nàng muốn làm cho rõ ràng trượng phu mình sống hay chết, nếu chết thi là ai làm hại, nếu còn sổng, tại sao muốn vứt bò mình?
"Đại nhân thật có thể cho ta chân tướng?"
Tiểu nương tử rốt cuộc ngẩng đầu, lấy hết dũng khí nhìn về phía Vương Hiền.
"Không dám cam đoan, làm hết sức minh.' vương Hiền binh thán nói: "Ta hỏi ngươi, Ngũ Thiệu Nguyên đỗi với ngươi nhiệt tinh chứ? vấn đề này rất quan trọng, ngươi phải thành thật trà lời."
Tiều nương tử cắn chặt môi dưới, sấc mặt trịng bệch trầm ngâm chốc lát, mới àm đạm nói:
"Không nhiệt tình."
"Sao lại gọi là không nhiệt tình?" C.
Vương Hiên trâm giọng hỏi. -
"Hắn và ta thành hôn nự^hăm/cùng không ..."
Tiểu nương tử cả người như thiêu như đốt, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn xấu hổ nói: "Không cùng dân phụ ngũ chung giường.' "Há...
vương Hiền rát là không ngờ nói:
"Nhưng hắn có bệnh gi không tiện nói ra không?"
Một người vợ hiền dịu như hoa như ngọc thế này lại không chạm vào, Ngụ Thiệu Nguyên này thật đủng là kỳ lạ. Chậc, dường như như chỉnh minh cùng như vậy .. . Nhưng làm sao giổũg được chứ, còn chưa có kết hôn mà!
Tiêu nương tử mặt như lừa'"Hắn dù sao cũng phái có một cách nói chứ?" vương Hiền hỏi.
"Chuyện này, phu quân không nói, dân phụ cũng không thể hôi."
Tiểu nương tứ buồn bực nói: "Hắn chi là thinh thoảng sê nói, đại loại như thân thể không thoải mái, có lẽ thực sự có bệnh không tiện nói ra cũng không chừng."
Gia quy nhà họ Trịnh nghiêm ngặt, mẫu thân của tiều nương tử lại mất sớm, lại luôn không cỏ ai có the nói chuyện. Bây giờ mặc dù là đang bị chất vẩn, nhưng cỗ thể thổ lộ hểt ra, vần khiến nàng cảm thấy thoải mái không ít.
"Mặc kệ có bệnh hay không, đều rất kỳ lạ." vương Hiền chậm rẵi nói:
"vừạ rồi mẹ chộng ngươi nói, lúc trước thanh minh đạp thanh hắn nhin thấy ngươi, liền nhớ mâi không quên, thế cho nên tương tư thành bệnh, cơm nước không vô, mới buộc mẹ chồng ngươi đồng ý cho hán ớ
Dừng chổt lát rổỉ lại nór
bệnh, sao iại vội V
Xh64
hán nồi lên ngăn cách
"Nếu như trên không hề có bệnh, đi như thế được?" "Chẳng lè bên trong với dân phụ?" tự rước lấy nhục? Nếu
>n hẳn là ... Sao ỉại