Chương 162: Kịch hay bắt đầu (1)
“VÌ sao?" vương Hiền trầm giọng hòi.
Chu Tàn trầm mặc một hồi lâu. mới chậm rãi nói: “Tuy ràng trong thiên hạ đều là đất của vua, nhưng mẩy cung điện mấy nha môn trong triều, vân chia nồi ăn cơm".
Lại thấp giọng căn dặn: w z .
“Người nọ chạy rồi, sau này có thể bắt lại. Nhưng nếu người này rơi vào trong tay Cẩm Y vệ, nền tảng lập quốc sẽ dao động".
vương Hiền có chút minh bạch, nghe nói Thái tử trong triều mặc dù ờ Đông cung nhiều năm, nhưng hoàng đế vĩnh Lạc vẫn muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho Hán vương, còn Chi Huy sứ Cẩm Y vệ Kỷ Cương, nghe nói là anh em kết nghĩa của Hán vương... Đối với sự hục hặc của thượng tằng, vương Hiền như ngắm hoa trong sương mù, không hiểu rõ lảm. Chu Tân cũng không muốn nói nhiều, chi bảo hắn nhớ kỳ, tuyệt đối không thể để cho người nọ rơi vào trong tay Cẩm Y vệ. Nhung vương Hiển lại có chút hồ đồ, công lao này quả thật trọng yếu như vậy sao? Làm sao có thể dao động nền tảng lập quốc? Hay là trong tay người kia, có nhược điẻm của đám người Thái tử? Dường như giải thích này càng khó tin hơn.
Nhưng những vấn đề này cách hắn quá xa, cho dù muốn minh bạch cũng vô dụng, vương Hiền thu hồi ý niệm hỗn loạn, thấy Chu Nghiệt đài đà nâng chén trà lên, vội đứng dậy hành lê lui xuống.
Giờ Thin hôm sau, trên nhị đường phủ nha Kim Hoa, Tô tri phủ cùng cả đám chúc quan, cùng với tri huyện các huyện tề tụ một đường, thương thảo làm sao cứu tế nạn dân. vương Hiền cũng phải dự thính, sai dịch phủ nha ờ sau ghế của Mê tri huyện, bỏ thêm ghế con cho hắn...
"Trong cứu tế trước đây, biểu hiện của huyện Phú Dương phủ Hàng Châu rất nổi bật, bọn họ đề xuất an trí phương lược làm việc thay cứu tế, trong tinh đã sớm thông báo các phủ. Từ bổn quan trờ xuống, chư vị đều tùng được đọc qua, quả thật khiến người ta rất bội phục".
Ánh mát Tô tri phủ đảo qua chúng tri huyện, thấy sắc mật Mễ tri huyện khè biến, liến tiếp theo trầm giọng nói;
“Bởi vậy lẩn này Kim Hoa giúp nạn thiên tai, phải học phương lược này. Bản phủ cố ý trưng cầu ý kiến Tư lại hộ phòng của huyện Phú Dương trước kia, bây giờ vương điển sử huyện Phô Giang phủ Kim Hoa chúng ta, lại nhiều lằn thảo luận với chúng vị đại nhân trong phù, cuối cùng ờ sáng nay, đà đưa ra một bộ phương án. Chư vị xem thử, nếu không có dị nghị, chủng ta sẽ thi hành theo phương án này".
Nói xong khẽ gật đầu, thư lại liền phát bản sao cho chư vị tri huyện.
Ngoài mấy vị tri huyện, vương Hiền cũng nhận được một phần, cũng vội lật xem kỹ, Tô tri phủ thì ngưng thần ngồi, trên nhị đường chi có tiếng lật giấy liên tiếp không ngủng.
Mễ tri huyện trùng đôi mắt già của lào, xem cực kỳ cẩn thận, khi hắn nhìn thấy biện pháp an trí, sắc mật trở nên hết sức khó coi, quay đầu lại căm tức nhìn vương Hiền. Lại thấy hắn cũng vẻ mặt kinh ngạc, chi điều kia cho minh xem, hình như cũng không biết chuyện.
Hai người vừa giao mắt nhau, đà hấp dẫn ánh mắt Tô tri phủ, hắn nhìn về phía lão Mễ thật sâu nói:
“Mễ tri huyện, không có dị nghị chứ?"
"Cỏ
Thanh âm Mễ tri huyện khỏng lớn. nhưng khiến cho tất cà mọi người trên đại đường đều giật minh, không biết lào Mễ đần độn này, hôm nay -------XZ-. , \——----
ĐẠI QUAN NHÂN già: Tam giới đợi sư
uống nhầm thuốc gi... không, phải nói uống nhầm rượu gì.
Mễ tri huyện giống thay đổi thành người khác, cơ hồ là gàn từng chừ nói: “Phương lược an trí này, không phù hợp với ban đầu định ra".
“Không hợp chỗ nào".
Tô tri phủ mặc dù đè ép âm điệu, nhưng giọng nói đà hiện ra vẻ nghiêm khắc.
Mễ tri huyện không chịu chút ảnh hưởng nào nói:
“Trước kia trong phương lược, là không có an trí phân tán như thế này, mà là an tri tập trung".
Liền không nhìn sác mật của Tô tri phủ, lớn tiếng mang luận điệu hôm qua với vương Hiền ra, nói đến độ chúng đồng liêu đều gật đầu.
"... Bời vậy, thuộc hạ ngu kiến, kính xin phủ tôn cùng chúng vị đại nhân, xem xét kỳ".
sau một phen thao thao bất tuyệt, Mễ ửi huyện ngồi trờ lại trên ghế ngồi.
■
Trong hành lang một mảnh yên lặng, chúng quan viên đêu nhìn lào già kia với cập mát khác xưa, nhưng sác mặt của Tô tri phù lại cực kỳ khó coi. Công bàng mà nói, hắn cũng thấy Mễ tri huyện nói rất có đạo lý, nhung phương lược an trí phân tán này, là Chu Nghiệt đài tự mình định ra. SỞ dì không trao đổi với Mễ tri huyện, là vì hắn từ trước đến nay xem thường lão tửu quý hồ đồ này, nhưng không ngờ, lão tửu quỷ cũng có lúc tinh táo, hơn nữa còn cương lẻn với hắn.
Mặc dù không ngờ tới, nhưng bảy giờ đã xuất hiện cục diện này, Tô tri phủ tất phải gánh lấy, hắn trầm giọng nói:
“Mễ tri huyện quá lo rồi. Ngươi đây là vào trước là chủ, coi nạn dân là nước lũ và thú dừ".
Dùng một lúc nói: “Đều là bách tính thuần lương của Chiết Giang ta, hoàn toàn có thế ở chung hòa thuận với người địa phương, cần gi phải vè vời thêm chuyện, tự dưng tạo sự đối lập chứ? Hơn nữa rét đậm mà tới, sao có thê nhân tâm để nạn dân ở trong túp lều gió lùa ri mưa chứ?
"Bẩm phủ đài, giúp nạn thiên tai, vốn là nên tính tới chuyện xấu nhất".
Mễ tri huyện lại bất vi sở động nói:
“Trong huyện dựng lều chác chắn một chút, áo bông chăn bông phát đúng chỗ, chắc chấn sẽ không có ai chết rét. Có thể sống qua cửa ải này là quan trọng nhất, không cần yêu cầu xa vời ở chung hòa thuận".
Tô tri phủ bị hắn cài lạ. Lúc này những người đang ngồi đều hiểu, lão Mễ là quyết tâm muốn bẻ lại chuyện này. Nhưng Tô tri phủ đâu chịu bị hạ cấp, cứ như vậy quấy chuyện đà sớm tính trước, sầm mặt nói:
“Không cài nữa, cãi đến khi nạn dân chết đói, cũng cài không ra thắng thua".
Không đợi Mễ tri huyện đánìời. hắn đà nói tiếp:
1, xảy ra chuyện bổn quan lấy mù ô sa
“Cứ dựa theo ta nói gánh tội thay".
“Đến lúc đó thật sẽ thành dân loạn".
Mễ tri huyện cũng gấp. lại lớn tiếng nói
"Mũ ô sa của đại nhân sè không gánh nổi".