Đại Quan Nhân

Chương 164: Cửa đột phá (1)

Chương 164: Cửa đột phá (1)
Sáng sớm ngáy hôm sau Xương Hiền sau khi rứa mặt, bào người ta mời Ngô Vi cùng tới ăn sáng.
Chi chốc lát sau Ngỏ vi íià tới. ci:i i!iáj mát hắn đầy tơ máu, vẻ mặt tiều tụy, tựa hồ là một đém không ngũ.
“Sao, ngủ không được à?" vương Hiền bào hắn ngồi xuống, tự minh múc một chén cháo cho hắn nói.
“Ăn chút cơm để cảm giác trở về đi”.
"Không cần".
Ngô vi cúi đầu nói:


"Ta vẫn chiu được...'1
Nói xong ngẳng đầu lên, dùng sức xoa xoa mặt nói: "Đại nhân không phải đã nỏỉ rồi sao, cứu tể như cửu hòa, xin phân phối nhiệm vụ đi".
"Ách.\W vương Hiền đầu tiên là sửng sốt, chợt câm động nhin Ngô vi nói: “Tiểu bàn, ngươi điên rồi sao?” “Ta không điên".
Ngô vi thấp giọng nói:
“Không chi đại nhân mới có tình huynh đệ, ta cũng có1'.
Dừng một lúc nói:
“Đại nhân đã có nguy hiểm, cho dù đuổi ta cũng không đi".
vương Hiền thắp giọng nói.
“Huyện Phồ Giang có nhà đứng đẩu Giang Nam, không có ta và ngươi cũng làm tốt được".
“ít nhất thi ta lưu lại, có thể bảo vệ tinh mạng cùa đại nhân”.
Ngô vi thăn nhiên nói.

“Đại nhân cũng biết đó, thứ ta đã quyết định, sẽ không dao động ■f...
"Tiều bàn".

vương Hiển cám động có chút nghẹn ngào, nắm chặt bàn tay mập tnạp nhưng rất có lựẽ-ịpùa hắn nói:
“vương Hiền ta tất không phụ ngươi”.
“Đại nhân, ngươi quá thiên vị rồi, chúng ta cùng không nói muốn đĩ


Suất Huy bất mãn kháng nghị nói:
“Người ta không phái nói rồi sao, hai huynh đệ một đời, phải sinh :ùng một chăn, chết cùng một hòm".
Nhị Hác than thở nói:

“Đánh chết ta cùng không cùng một chăn với ngươi".
"Này, có gi không đúng à?"
Suất Huy cà giận nói.
“Ha ha, đương nhiên không đúng”.
Hơi mù trong lòng Vương Hiền bị thổi đi, cắt tiếng cười to mà nói:
“Đây là miêu tã hai vợ chồng".
“Thi ra là như vậy1'.
Suất Huy cà giận nói: "Tên rùa đen Trịnh Lưu kia, lại dám trêu chọc ta".
“Cố lẽ hắn thật có ý với ngươi".
Nhị Hắc nhếch miệng nói.
"Được rồi, nghiêm chinh mà nói".
vương Hiền nghiêm mặt nói:
Dừng một lúc nói:


ỵ>ẠI QUAN NHÂN

"Ta cùng không tim việc trong nhã môn cho ngươi, cho dù cho ngươi tai Tư lại hộ phòng, cũng sỉ ép không được bọn rán độc Phổ Giăng, òn không bàng xuãt hiện với thân phận là người phát ngôn của ta”.
Ngô vi gật đầu đáp ứng.
vương Hiền coi như là biết người dề dùng, huyện Phú Dương cứu tể ■goại trừ mở đầu, là vương Hiên tự mình theo dồi, hơn nửa năm sau đó, ều là Ngô vi phụ trách. Cho nện hắn đẹn, chia sẻ sư vụ phiền phức với 'ương Hiền rat nhiều, khiến hắn có thề tập trung tinh lực ở chồ quan
Tỷ như khuyên Linh Tiêu muội tử, đáp ứng lời mời ước hội cùa vô Lhuyết công tử...
Nói đễn thì từ sau khi ỡ nhà đối điện nha mòn, vi vô Khuyết công tú 'i VÔ Khuyết kia cứ gió mặc gió, mưa mặc mưa mỗi ngày đến thăm, hông phái tặng hoa cho Lịnh Tiêu, thì là dâng thơ cho nàng nghe, mặc ù lần nào cũng bị đánh đên mặt mùi bầm dập, nhưng VÔ Khuyết công li cũng không nồi giận, lau khó máu mũi, ngày hôtn sau lại xuất hiện úng giờ.
Ngay cả Vương Hiền cũng bị tinh thằn kiên nhẩn của hắn làm cám ộng, thay hắn thuyễt phục Linh Tiêu nói:
Linh Tiêu gióng như một con chim nhỏ tức giận, dùng sức lác đầu .ói: "Còn bức ta nữa, ta sỉ đảnh ngươi".
“Muội tử, ngươi nên đ»<ú".
Ngay cả Nhàn vân thiếu gia thương yêu muội muội nhát, cũng huyên:


giận nữa, kỳ quái nhìn hai người
''Mua thuốc gì trong hồ lô?"
"Thuốc giãi”.
Nhàn vân thiếu gia thăn nhiên nói.
Linh Tiêu lườm hắn một cái, nhin về phía vương Hiền, nàng biết tiểu liền tử nhất định sẽ cho đáp án vừa lòng.
“Thật ra chúng ta đang càu cá”.
vương Hiền quâ nhiên không phụ kỳ vọng, dùng một lúc nói:
“Tổng hợp tinh huống người mất tích bao năm qua, không khó đoán •a, có thể là những người này trong lúc vô tinh phát hiện bí mật tồn tại :ủa người nọ, hoặc là chi gặp người nọ một lần, đỉ bị hộ vệ của người 1Ọ diệt khấu".
“Thật độc ảc".
Kết cấu đại não của Linh Tiêu quả nhiên khác hán với thường nhân, :hô chú ý đêu không giống với người khác.
Nhàn Vân thán nhiên nói: “Nêu không phải như thế, người nọ cũng không thề ẩn giấu ờ Phổ Giang nhiều năm, vần không có tin tức gi".
Đúng vậy, cho tới bây giờ, bất luận là triều đinh hay là Minh giáo, thậm chí vương Hiền, hết thày với người nọ ở Phố Giang đều là suỵ đoán, bọn họ thậm chỉ không dám cam đoan, người này nhất định ở Phô “Bây giờ, những lưu dân kia được an trí phân tán ờ các thôn cùa bón huyện, bao gầm ờ bên trong trấn Trịnh Trạch, đều có ngàn vạn nạn dân
Vương Hiền nói tiếp:
“Hơn nữa mọi nhà đều dọn phòng an tri nạn dân, ngươi có biết điều này có ý nghĩa như thề nào không?"
“Bọn họ sê máng chét nguơr...
Linh Tiêu chớp đôi mẳỳto vừa đen vìra
“Ha ha, đây không) vương Hiền cười kl


“Trọng điểm là nơi người nọ".

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất