Chương 163: Tha hương ngộ cố tri (2)
Ngõ Vi nhìn Nhàn vã
"Còn có thề là ai?"
"Không nói rõ được à".
Lúc này mới thanh âm buồnì “Tường huyện thừa... Tường Tri huyện đó. Sau khi Đại lâo gia cùng đại nhân rời khói Phú Dương, đám hương thân kia thấy cơ hội, khuyến khích họ Tường, đày rớt hết tân chính của Đại lão gia củng đại nhản, năm nghìn mâu ruộng bậc thang bọn nạn dân mới khai hoang, cũng bị hắn bán rẻ cho nhà giàu, ta khôngđành lòng nhìn tâm huyết cùa Đại lâo gia và đại nhân, cứ nước chảy về nỉển đông như vậy. cố gắng lý luận với hắn, lại hán đánh cho, eỏn ép Tư lại hộ phòng của ta!"
Nói xong thấy hắn nghiến răng nói:
"Ta tức quá, vội chạy đi tim đại nhân cảo trạng, đại nhân nhất định phải ngăn cản hẳn làm chuyện ngang ngược!"
"ĐỒ khốn!" vương Hiền nghe vậy nỗi trận lôi đinh nói:
“Ở trong huyện, không nhìn ra họ Tường âm hiểm như vậy đó!'
"Giấu đuôi hồ ly thặt tát".
Ngô vi giọng căm hận nói:
“Thật ra hắn và Điêu chu bộ là cá mè một lứa, những chuyện &n hái lộ trái pháp luật kia, không có hẳn gặt đẳu, Điêu chủ bộ cũng không làm được. Trước kia có Đại lão gia ớ đó, đừng thấy hán vâng vâng dạ dạ, thật ra trong lóng sớm đã rât hận Đại lào gia rồi, bây giờ đến phiên hắn làm đương gia, tat nhiên phái đẩy ngâ hết!"
“vương Bát Đàn! Lão tứ phải chát hán cho chó ăn!"
Nghĩ đến tân chính Phú Dương do mình phí hết tâm huyết tạo ra, lại đảo mẳt đà bị tiêu diệt, Vương Hiền khóe mắt muốn nứt, hận không thể xách đao giết về Phú Dương ngay bây giờ.
Đáng tiếc chi có thể nói mà thôi, không nói đến bâv giờ là lúc nào, sao có thê phức tạp có thê. Chi nói họ Tưởng bây giờ là chính ấn một huyện, mình chi là điên sử huyện khác, không phái nói diệt là có thể diệt hán?
“Đại nhân bớt giận".
"cP
Cũng là Ngô vi, sau khi phun ra phiền muộn trong lòng, đã khôi phục binh tĩnh từng có, khuyên giãi nói:
“việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn..."
“Tânchỉnhđợi khôngđược!"
Vương Hiền nói vô cùng đau đớn.
“Việc cấp bách, là đại nhân mau viết thư cho Đại lão gia, bây giờ Đại lão gia mặc dù là từ thần, nhưng ờ trong kinh luôn cổ thể nghĩ biện pháp, tạo áp lực cho trong huyện".
Ngô vi nói:
"Còn có phụ thân của đại nhân, mời lào nhân gia ở phủ Hàng Châu cũng nghĩ cách, đều tốt hơn đại nhận xúc động".
“Haizz.
Khuyên can mâi, cuối cùng khuyên ngăn được vương Hiền, đợi viết thự cho Ngụy nguyên cùng vương Hưng Nghiệp, trời đỉ tối. Vương Hiền sai người mở tiệc đỏn gió cho Ngô vi, lại bị hắn khuyên ngăn nói:
“Trên đường tiểu nhân tới, thấy vô số nạn dân tràn vào Phổ Giang, chác hẳn đại nhân đa ra lệnh dẫn tới chẩn tai, nếu giờ mở tiệc, khó tránh khỏi mang tiếng".
"vần là ngươi suy nghĩ chu toàn".
vương Hiền nghe vậy cảm thấy vui mừng Hỏi: “Trong khoảng thời gian này ngươi không ở bên cạnh, ta thật không
Dừng một lúc, chi về phía hai người Suất Huy nói: “Hai người bọn họ trung thành tin cậy, đáng tiếc hồi trước không làm việc đàng hoàng, ngay cà chữ cũng không biết, gặp chuyện này đành lo lắng suông chứ giúp không được gi!" “Đại nhân quá khen".
Ngô vi thấy thời cơ đà chít
ji với vương Hiền:
.\:
ĐẠI QUAN NHÂN
MMRgTac giả: Tam giới đại sir
cáo trạng, cũng có ý nương tựa, I liền cùng đường rồi".
“Thật ra thuộc hạ lần nàỵ íe nếu đại nhân không chửa chấp, 1
“Thật tót quá".
Suất Huy nghe vậy mừng rở nói:
"Tiểu bàn ca tới rồi, chúng ta rốt cuộc không cần bị mắng nữa”.
“Măng ngươi còn không phải vỉ ngươi dư hơi à?" vương Hiền trừng hán một cái nói: "Đồ không biết tốt xấu!"
Lại chẳng ừ hử gì với thinh cầu của Ngô vi: “Ăn cơm trước, ăn xong lại nói!"
Cơm tối là bốn món ăn một canh đơn giàn, không uống rượu, vương Hiền tự minh an bài gian phòng cho Ngô vi, dặn dò hắn sớm nghi ngơi, vừa định rời đi, lại bị Ngô vi gọi lại: “Đại nhân có thề cho câu trà lời rõ ràng không, rốt cuộc có chứa thuộc hạ không?" "Cái này..."
vương Hiềri cười khổ nói:
"Ta vốn định suy nghĩ cả đêm, rồi mới trà lời ngươi". "Cần gì phái vậy chứ?”
Tính ngang bướng cùa Ngô Vi lại nổi lèn, thản nhiên nói: “Nếu không tiện, ta sỉ không đề đại nhân khó xử".
“Không phải không tiện".
vương Hiền rối rắm một trận, thở dài nói:
“Haizz, từ tư tâm mà nói, ta dĩ nhiên muốn để ngươi lira lại giúp ta, nhưng mà... ta không thể hại ngươi!" "Sao lại hại ta chứ?"
Ngô vi khó hiểu nói.
"Tình hình yên ắng bên Phổ hiểm".
thể nói là vạn phần hung
vương Hiền bắt đác dì uói:
"Ta đà là cá nằm trên thớt, không thể làm gi, nhưng không thề khiến huynh đệ cùa minh cũng rơi vào".
“Xây ra chuyện gì, sao lại hung hiểm như vậy?”
Ngô vi kỳ quái Hỏi:
“Phổ Giang không phải nối danh chính vụ đơn giản sao? Cho dù có nạn dân tràn vào, cũng sê không phiên băng Phú Dương lúc trước chứ".
"Ha ha, đơn giản như vậy thi đà đờ..
vương Hiền không đi nữa mà nói:
“Tóm lại ngươi không cần phải nhúng tay vào, cũng không cần biết. Ờ chỗ ta hai ngày, nghi ngơi rồi về đi”.
“ . ........
Nói xong vỗ vỗ vai hắn, khóe mắt hiện lệ nỏi:
“Ta còn muốn ngươi đem Suất Huy cùng Nhị Hắc về, lờ như có chuyện không may xảy ra, ta không có cách nào ăn nói với nhà bọn họ".
"Thật đến mức đó sao? Đại nhàn!"
Ngô vi trừng lớn mắt nói: "Thật có dính tới tính mạng?" "ừm".
Vương Hiền khẽ gật đẩu, xoay người sang chỗ khác, đi tới cửa mới thấp giọng nói:
Vi ngây
lương như vậy.
lâu sau, mới từ từ cúi phải đầu của hắn, má
"Cha mẹ ta cứng cỏi, ta khống quá hai lần hôn sự không thànií, ta sợ nàng chịu cáo mẹ ta, ngàn vạn lần làm chủ flỉơ ạàng tim
chi có Lâm tỷ tỳ, liên tiếp ingonoir, ngươi chuyển i tốt khác..."
Nói xong đã ảm đ a ngoài, bóns lựng là
Nhìn hướng hắn rời đầu, hai tay dùng sức vò t là một mớ bòng bong.