Đại Quan Nhân

Chương 169: Nhất Tuyến Thiên (1)

Chương 169: Nhất Tuyến Thiên (1)

Dùng xong điểm tâm, ba người lại rời đi.
Nhìn bóng hình rời đi của bon họ. Vương Hiền âm thầm thở dài, nếu không có gì bất ngờ xây r^nhiệm vụ cua minh hẳn là đà hoàn thành. Kể tiếp, đừng nói là mấy việSlớn như bao vảy huyện Phổ Giang, huyết tẩy trấn Trịnh Trạch..., ngay cả việc thu lại đồ gốm của Kiến Văn Quân, cũng không phải là việc mà một điển sử nho nhỏ như hẳn có thề nhúng tay vào, huống chi hẳn cùng không muốn nhúng tay.
Có điều hai ngày sau, hăn vẫn không thể tránh khỏi tinh thần không yên, môi khi nghe được tiếng bước chân đều sẽ cảm thấy trong bụng căng thăng xiết chặt lại, lo lăng lại có tin dừ gì truyền đến hay không? Càng làm cho lòng người lo lăng chính là, trên bầu trời âm u, mây mù vần vũ, có tư thế như là gió đến tuyết rơi.
“Ai..."
Vương Hiền không khỏi thở dài, chẳng lê chuyện này dẫn đến lào thiên gia mất hửng sao?
“Ai..." ,
\ỈẺr
Cùng cảnh ngộ thở dài, phát sinh ở trong núi sâu ngoài sáu mươi dặm- Tuy răng cự ly theo đường thẳng chưa đầy trăm dặm, nhưng ở ương núi lớn mịt mờ, không biết phải đi qua bao nhiêu đường núi, mới cỏ thể xâm nhập vào sâu hơn mười dặm như thế này.
Ba người Nhàn Vân, Linh Tiêu cùng với Vi Vô Khuyết, đà ở ương núi căm trại một đêm, hôm nay tiếp tục hướng vào nơi rừng sâu núi thẳm mà cất bước đi. Đường dưới chân tuy rằng gian nan vất vả, nhưng khiến người ta lo lẳng hơn là thời tiết quỳ dị ở nơi đây, một khi trời nổi gió tuyết rơi xuông, nhiệt độ chợt hạ, đừng nói là tìm người, đi ra ngoài như thế nào cũng là một vấn đề.
“Ca, giờ phải làm sao?" , \ t
Nhìn trời càng ngày càng âm trầm, Linh Tiêu cỏ chút sợ hài.
“Trờ về cũng không còn kịp rồi.”
Nhàn Vân trầm giọng nói:

XZ
“Phía trước hãn là có một miêu Phật cũ, chúng ta đi nhanh lên, tới đó tìm nơi ngủ tạm." 'Được’’
Linh Tiêu nghe vậy mừng rờ, nhất thời khôi phục sức sống.
"Cách miếu Phật có còn xa lăm không?"
Vi Vô Khuyết không hỏi Nhàn Vân tại sao lại quen thuộc địa hỉnh như thế.
"Khoảng chừng mười dặm."
Nhàn Vân suy nghĩ một chút nói:
“Bay qua sáu ngọn núi, là có thể là có thể thấy được."
“Vậy còn không đi nhanh lên."
Linh Tiêu vừa nghe càng sốt ruột gấp gáp thúc giục.
Ba người liền bước nhanh hơn, dọc theo đường núi càng ngày càng dốc đứng bước đi về phía trước. Đường núi quanh co ngoàn ngoèo, thế núi lại càng lúc càng hiêm trờ hùng vĩ. Bất tri bất giác tiến vào một hẻm núi sâu, ngàng đầu nhìn lại, chỉ thay hai bên là vách đá dựng đứng hiểm trở, nghiêng nghiêng cỏ áng mây chen vào, giống như ông trời mang búa bô núi lớn ra thành hai mành. Xuyên qua nhừng dây leo cày mây dày đặc, từng cành cây nhọn hoắc, lộ ra con đường Nhất Tuyến Thiên (con đường tựa như dân thẳng lên ười), chi có thể chửa được hai người nghiêng người mà qua.
Ba người một bên ngửa đầu thưởng thức con đường lên trời hiếm thấy hiếm thấy này, một bên đi vàơ-CQQđường mòn thăng tăp chen giừa hai vách núi, đang đi đến mòvtiửa, một trận gió mạnh thổi qua, có có đá
- —
vụn rơi xuống rầm rầm. ba người đà quen đi đường núi, tập mài thành thói quen, vội vàng dán mình vào vácnnúi để tránh né đi.
Âm thanh đá rơi chưa dứt, lại có dị biến nổi lên, vài tiếng dây cung khiến người ta da đâu tê dại vang lên, cỏ vài chục mũi tên màu đen như mưa từ phía ưên bán xuống, thế mùi tên như điện xẹt, đảo mắt liền băn tới trên đầu ba người. Ba người hiếm thấy ngẩn ngơ nhìn mình đang gặp nạn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì .nhanh, Nhàn Vân vốn đang vội vàng tránh né đột nhiên quát lên một tiếng lớn, từ trong tay nải rút ra một cái khiên, đem Linh Tiêu bào hộ ở phía sail Linh Tiêu thì không biết từ chồ nào biên ra hai sợi dây xích kim loại màu tím, môi cái ba thước ba, múa lên tựa như hai chiếc ô lớn, nước giội giội không thấu.
Hai huynh muội phôi hợp ăn ý, đờ được bảy tám mũi tên trí mạng, nhưng dưới tình huống như vậy, tự bảo vệ mình đà là cực hạn, căn bản không cỏ khả năng quan tâm đên Vô Khuyết công tử.
Hai người dùng dư quang quét qua, lại thấy hắn tránh thoát mưa tên như kỳ tích, bộ dạng xun xoe phỏng về phía trước.
“Lui"
Nhàn Vân lại truyền đạt một mệnh lệnh trái ngược, Linh Tiêu gấp giọng nói:
“Vi Khuyết Khuyết..T
“Hăn không chết được."
Nhàn Vân nói một tiếng, liền vội và nhanh chóng thổi lui vào trong đường nhỏ.
Linh Tiêu chần chờ một chút, đành phải giậm chân lui trở về, động tác mau lẹ muổn đuổi kịp huynh trưởng.
Một tiếng ầm vang trên đinh đầu, lăn xuống một tảng đá lớn như quà dưa hấu, nhưng hai người ờ trong lúc nguy cấp, đem toàn bộ tiềm năng bộc kích phát ra, như hai con báo săn xông đến trước cửa cốc, hòn đá sau lưng ầm ầm rơi xuống đất, băn lên mấy trượng bụi mù.
Nhàn Vân còn chưa có đứng vừng thân hình, một thanh trường thương tựa như tia chớp đâm tới hán, Linh Tiêu phía sau không chút nghĩ ngợi nào liền phóng dây xích tử kim bay ra, nhắm trúng ngay giừa đầu thương.
Nhưng trường thương thế mạnh lực trầm này, lại chi hơi nghiêng một chút, liền đâm vào đầu vai của Nhàn Vân. Nhàn Vân đột nhiên lách mình nhưng vần bị đầu thương xướt qua một đường thật sâu.
Ai ngờ lại cỏ thêm một thanh trường thương từ đổi diện đâm tới, thế mạnh lực trầm không kém cái trước, đều vô thanh vô tức như nhau, Nhàn Vân giống như là sau lưng có gắn mảt, trở tay giơ tấm khiên đón đỡ. Mùi thương cùng với tấm khiên chạm vào nhau thật mạnh, nhừng đốm lửa văng khắp nơi, sau lưng Nhàn Vân như bị quà chùy đánh, hộc máu tại cho.
Nhờ huynh trưởng yểm hộ, Linh Tiêu thuận lợi thoát hiểm, từ dưới xương sườn của Nhàn Vân tháo chạy ra Nhất tuyến Thiên, trước mắt bỗng nhiên ưở nén sáng sủa.
Chì thấy hai người bịt mặt cầm trong tay một thanh thiết thương, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin được... Bọn họ trước kia chưa từng thất thủ bao giờ, không tin cỏ ai cỏ thể chạy trốn khỏi tay bọn họ được.
Nhưng Linh Tiêu làm sao thông cảm cho tâm tình tiền bối này, nàng nổi giận quát một tiếng, một thanh xích từ kim còn lại trong tay, tựa như linh xà đánh thăng lên đinh đầtnnâLiigười bên trái.
Người phía bên phải nhanh chóng giơ thương đâm phía sau lưng Linh Tiêu, lại bị một thanh trường kiêm đón đờ. thừa dịp bọn họ đang kinh ngạc, Nhàn Vân đà kịp điều chinh tốt khí tức.


Không kịp kinh ngạt tiếu từ này làm sao còn có khí lực tái chiến, Hắc y nhân vội tập trung ỉại tinh thân, đánh nhau với Nhàn Vân. Bên kia, đồng bọn của hản lại bị Linh Tiên đang nộ khí trùng thiến đánh cho đờ trái hở phải, không hề có năng lực phản kích.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất