Chương 170: Truy tung (2)
Thấy quan khẩu hiếm yen như thế lại bị buông tha, trên mặt Vương Hiền chảng nhừng không có vé vui mưng, ngược lại còn lộ ra vẻ thất vọng. Hiển nhiên, đối phương đà rời khỏi đày, bàng không nhất định sè ở lại chô này ngăn trở bọn họ ;
Chu Tân tất nhiên cũng hiểu rò đạolị này, nhưng hán là nhân vật đứng đầu, tất nhiên không thê toát ra cảm xúc thất vọng, giừ im lặng đi xuống vách đá, lại thấy chó săn nhò từ nãy đến giờ vẻ mặt lo sợ lại đột nhiên hai mắt tỏa sáng, giật giật cái mũi dùng sức ngửi ngửi, sau đó sủa đổng lên.
“Rốt cuộc đã ngửi được mùi ròi.”
Tâm tình mọi người đang thất vọng lại lần nừa biển chuyển, Linh Tiêu lập tức chạy vội theo chó săn.
“Đuổi theo."
Chu Tân lớn tiếng hạ lệnh. Một đám thủ hạ liền vội vàng đuổi theo. Vương Hiền cũng nhanh chân chạy vội vã, vậy mà không ngờ cũng cỏ thể đuổi kịp được.
Đội ngũ đi theo Linh Tiêu vượt núi băng đèo, vào một mảnh rừng núi rậm rạp, chó con càng lúc càng sủa mạnh mẽ, Chu Tân lại gọi Linh Tiêu dừng ỉại, ra lệnh cho thủ hạ đi trước tiến lên. Sát khí ẩn giấu trong núi rimg này đà làm mất đi cháu nội của Tôn chân nhân, không thể đê ngay cả cháu gái của hãn cũng phải bồi theo.
Quà nhiên, trong rừng nhìn tưởng chừng như yên ả, lại kín đầy cơ quan bây rập, lại thêm có tuyết bao trùm, càng thêm khó khăn cho việc tìm kiếm. May là có Chu nghiệt đài thấu rõ mọi việc tọa trấn ở đây, sau thêm một canh giờ, bồi thêm tánh mạng một vài người mới tiến vào được rừng sâu... Chợt nghe tiếng suối rỏc rách, liền gặp một mành rừng trúc rậm rạp. Chó nhỏ như phát cuồng hướng về phía trong rừng sủa ầm ĩ, Chu Tân liền lệnh cho mấy tên thủ hạ theo con đường nhỏ đi vào ương rừng, trước tiên đi tìm hiểu đà.
Thủ hạ cẩn thận biến mất trong rừng trúc, chi chốc lát sau liền huýt lên âm thanh đã giao hẹn.
“Đi vào."
Chu Tân yên lòng, dần mọi người tiến vào rùmg trúc, dựa theo con đường nhò khúc khuỷu âm u đi được mấy trượng, trước mắt liền sáng sủa, một mảnh đất ưống xuất hiện. Trên đất trổng có dựng một dày hàng rào, bên trong hàng rào có vài ngôi nhà tranh, còn có một đình nghi mát nho nhỏ. Trước sau nhà đều có trồng hoa nuôi cỏ, mặc dù là vào đông, nhưng vẫn có mai vàng ngạo tuyết, tùng bách trường thanh, ngược lại đúng là một chỗ thanh nhà thích hợp cho việc ở ẩn.
Nhưng nhừng kẻ xông vào như lang như hổ này, không có chút có tâm tư nào để thường thức phần nhà ý này, bọn họ lục soát khắp tất cả mọi gian phòng, chi tìm được một người tựa như săp chết...
Nhàn Vân nằm trên giường trong phòng, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, Linh Tiêu nhào tới mành liệt, gục ở đầu giường khóc lớn lên. Vương Hiền bình tĩnh kéo nàng ra, Lưu đại phu đi theo kiểm tra cho Nhàn Vân. Lưu đại phu tuy là quân y đà trải qua chiến trường, nhưng khi nhìn thấy miệng vết thương trên bụng Nhàn Vân, không khỏi hít một hơi lạnh, trong lòng tự nhủ cái này còn có thể trị được sao? Nhưng ờ dưới ánh mắt như muốn giết người của Linh Tiêu, hán nào dám nói lời vô nghĩa, vội vã cẩn thận xử lý miệng vết thương cho Nhàn Vân.
Vương Hiền nhìn một lát, cảm thấy thật sự khủng bố, liền ra ngoài nội viện, thấy Chu Tân đang đứng ở một gian phòng giừa.
Hắn đi vào, Chu Tân không quay đầu lại, hờ hừng hòi:
“Ngươi có thể nhìn ra điều gì?"
Vương Hiền nhìn trong phòng, bốn vách tường trống trơn, chi vẹn vẹn có một cái giường, một trường kỷ (bàn trà nhỏ dài), một bồ đoàn, trên mặt đất có đặt một chén trà sứ trắng, trừ nhừng cái đó ra, không còn bất cứ vật dụng nào khác, càng không nói đến nhừng đồ vật văn thơ tranh họa để bài trí.
“Xem ra bọn họ thường xuyên chuyển nhà."
Vương Hiền nhẹ giọng đáp:
"Cho nên mới có thế không roi loạ.1 chút nào. một giọt nước cũng
ĐẠI QUAN NHÂN không lọt.”(Ý chi làm việc kín ke)
Tác giả: Tam giới đại sư
“Còn gì nừa không?"
Vương Hiền lắc đầu. Chu Tân liền nhẹ giọng nói:
“Chủ nhân căn phòng này, trước khi rời đi từng ở nơi này tiếp khách, bồ đoàn này không phải là để chủ nhân ngồi, mà ỉà cho khách nhân ngồi."
Vương Hiền khè gật đầu, quả thằt như vậy, trường kỷ kia bày ở trước giường, chứ không phải là trước bồ đoàn, hiển nhiên chù nhàn thường ngày là ngôi ở trên giường.. '
Chu Tân còn cỏ một vế sau chưa nói ra, chính là vị trí đặt giường này, vừa vặn tọa đúng Huyền Vũ hướng Chu Tước, đây chính là vị trí của thiên tử.
Hắn lại chỉ vào chén nước kia nói:
"Nhừng gian phòng khác, vật dụng gần như không thèm động tới, chi có ở phòng này là bị đem đi sạch sè. Nếu cái chén này là của chủ nhân, bọn họ không có lý nào không mang theo. Cho nên chén nước trà này ngược lại là cho khách nhàn. Trong chén trà, trên mặt nước bụi rơi rất ít, hàn là mới bưng tới chưa lâu. Lá trà là đại hồng bào cống phẩm, loại trà này ngay cả bổn quan cùng đều rất khó uổng được...”
Vương Hiền nghe đến trợn mẳt há hốc mồm, quả nhiên danh tiếng không phải chì là lời đồn, Lành Diện Thiết Hàn quà nhiên là nhìn thấu mọi việc!!
“Ngươi nói, người khác này ỉà
Chu Tân lại hỏi.
“Vi Vô Khuyết.”
Vương Hiền nhẹ giọng <
“Chứng cớ đâu?"
“Ỏ đó."
Vương Hiền dùng một ngón tay chi vào cửa, liền thấy chó săn nhỏ đang hướng bồ đoàn sủa ầm."
Để lần theo dấu vết của Vi Vô Khuyết, trước khi đi, cháo ta cho hắn ăn có bỏ thêm một vài hương liệu, trên người sè tản mát ra một loại một loại mùi vị tuy người ngửi không được nhưng chó thỉ có thể ngửi được. Con chó nhỏ này từ nhỏ đà được huấn luyện, với loại mùi này dị thường mân cảm. Nó theo mùi hương một đường tìm đến nơi này, hiển nhiên Vi Vô Khuyết lúc đó đà lưu lại chô này hồi lâu, lưu lại mùi vị so với nơi khác thì nồng đậm hơn."
“Thì ra là như vậy.”
Chu Tân thản nhiên nói:
“Xem ra Vi Vô Khuyết nếu không chết, ngược lại ưở thành thượng khách của bọn hắn."
“Hẳn là như vây."
Vương Hiền khẽ gật đầu.
“Bọn họ hàn là còn chưa có đi xa."
“Đuổi theo."
Chu Tân frẩm giọng bật ra một chừ. xoay người ra khỏi gian phòng.
Ai ngờ lại xảy ra trạng lliiỏng. Linh Tièu không muốn tiếp tục truy đuổi, nàng ở lại chô này, chờ đợi huynh trưởng tinh lại. Vương Hiền khuyên can mài, Chu Tân đành phải đè cho Lưu đại phu cùng với hai người lưu lại chăm sóc cho Nhàn Vàn, mới khiến cho tiêu cỏ nương tâm không cam lòng không nguyện lêu đường vơi m^người.
Dọc theo đường đi, chỗ con không có mất đi mục tiêu, một mực kiên định đi về phía trước, đợi sau khi ra ngoài rừng rậm, liền thấy được dấu chân, mọi người không khỏi VUI mừng khôn xiết.