Chương 20: Đuôi cọp (2)
"ừm, có ý gi?"
Ngụy Tri huyện không muốn lộ sự mít đặc của mình. Nhưng thời gian cấp bách, cũng chi có the không ngại học hôi kẻ dưới.
"Tức là nói, nếu như cộ thể khiến I^àrrhường nhận tội cố ý giết người, hắn liền tội không thể chuộc".
Tư Mã Cầu giải thích:
"Nếu không, nhũng tội danh xúi giuc, dụ dỗ, giấu người thượng vàng hạ cám này, sẽ không động được hắn".
"Nhưng hắn không nhận tội tm phải làm sao?"
Ngụy Tri huyện cau mày nói:
"Loại hung ngoan không biết sợ này, lại không thể dụng hình, đúng là phiền toái".
"Là có thể dụng hình".
Tư Mã Cầu lắc đầu nói:
"Triều đình với Lương trưởng, cũng không quy định ưu đãi rõ ràng giống với tú tài, cử nhân. Chi là vì Thái tổ hoàng đế coi trọng Lương trưởng, Lương trưởng lại liên quan tới thuế má triều đình, quan địa phương không dám đắc tội, mới rập khuôn thôi"; z /
Lương trưởng là thu lương, vận lương cho triều đình. Thái tổ hoàng đế lớn lên trong nước đấng, mắt thấy cảnh tượng mỗi lần tới mùa thu thuế, tham quan ô lại xuống nông thôn bức tìm, làm hại bách tỉnh táng gia bại sản. Đợi hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, liền sáng tạo thiết kế biện pháp thu giải tự trị dân gian này, cả quá trình trưng thu thuế lương, áp giải, hết thảy không cho quan lại nhúng tay.
Lại thêm Lương trưởng triều Hồng VŨ có thể diện thánh, còn gánh vác nhiệm vụ thu thập dân tình địa phương cho Hoàng đế, khiến quan địa phương dùng tâm nghi ngờ kiêng kị. Lại sợ Lương trưởng bỏ gánh, chậm trê vận lương, mình không chịu trách nhiệm/nối, lúc này mới ưu đãi Lương trưởng, cho đãị.ngộ giống tú tài thậm chí cừ nhân, mới thành quy tắc ngầm của quan phu địa phương.
"Thì ra là thế".
Ngụy Tri huyện mừng rỡ nói:
"vậy thì dê làm rồi, ba gậy, bảo đảm khiến hắn mờ miệng!”
"Nhưng tra tấn có phiền toái của tra tấn".
Tư Mã Cầu cười khổ nói:
"Thứ hai, vu oan giá hoạ, tương lai dễ dàng phàn cung. Thứ hai, đánh la kinh động, bổn hụyện còn có sáu vị Lương trưởng, thấy Đông ông đánh vỡ quy tắc có săn, khó tránh khỏi sẽ sinh ra oán hận, đợi đến mùa thu thuế, tám phẩn sẽ có phiền toái".
"Hương nguyện, đức chi tặc dã!"
Ngụy Tri huyện oán hận mắng một câu:
"Qua cửa này trước rồi tính sau, xe đến trước núi ất có đường!"
"Thật ra không cần phải dụng hình, dùng trí cũng có thể".
Tư Mã Cầu mặt đỏ tim nhảy nói, thật ra hôm nay trời vừa sáng, hắn đã tìm vương Hiền hỏi kế, vấn đề khó giải ở trong mắt hắn, lại bị hai câu ba lời của vương tiểu tử, giải khai. Không cổ cách gì, càng lớn tuổi, đầu cũng không còn linh quang nữa...
Tư Mã Cầu vân như cũ đem biện pháp của vương Hiền làm của riêng, ở bên tai Ngụy Tri huyện nói khẽ:
"Nếu biện pháp lúc trước có hiệu quả, cứ theo bệnh bốc thuổc là được. Nghe câu cuối cùng của Hà Thường tối hôm qua, tựa hồ với quy định 'Chi cỏ tạp phạm tử tội mới có thể giao tiền miễn hình phạt' hoàn toàn không biết gì cả".
Điều này là rất bình thường, bởi vi sau khi Hồng VŨ Hoàng để băng hà mười mấy năm, (Đại cáo /) gàn như hoàn toàn bô hoang. Ngay cả sư gia chuyên nghiệp như Tmráãđau^Gũng cần đi giở tư liệu, càng đùng nói chi Hà Thường
ĐẠI QUAN NHÂN
giá: Tam giới đai
"Nếu hắn muốn Đông ông giúp đờ 1một chút, nhũng tội danh này tổng cộng phải phạt bao nhiêu tiền, vậy thì giúp hắn tính thử..."
Tư Mã Cầu nhỏ giọng kết thúc.
Ngụy Tri huyện nghe xong cất tiếng cười to nói:
"Thật gian trá, có điều ta thích, ha ha ha ha..."
Cười xong, hắn nhìn Tư Mã Cầu có chút kỳ quái:
"Tiên sinh gần đây đầu óc đột nhiên linh quang, không ngờ liên tiếp có diệu kế dâng ra, cùng lúc trước quả thực như là hai người đó".
Nét mặt già nua của Tư Mã Cầu ủng đô, mắng thầm:
"Nói uyển chuyển một chút thì chết người à!"
Đành phải ho khan nói:
"Lúc trước mới đến, không biết phong thổ nơi đây như thế nào, học sinh tất nhiên chi nhìn không nói..."
"Thì ra là như vậy!"
Ngụy Tri huyện khen: "Ta được tiên sinh, như Hán Cao Tổ được Tử Phòng!"
"Đông ông khen uâoài.đỏp
Mặt già Tư Mã Cầu cười thành hoa cúc.
Lúc này, người hầu cận đem lương quan dâng đến trước mặt Ngụy Tri huyện, hắn lại không nhận nói:
"Không mặc triều phục nữa, đổi lại công phục!"
Hại người hầu cận thiếu chút nữa hộc máu, có biết mặc triều phục một lần rất phiền toái không, lão đại!
Gần một khắc giờ Thìn, sáu phòng ba ban của huyện nha, đều thay công phục, tập hợp ở đại đường, ai biết người hầu tùy đường của Huyện lão gia lại tới báo, ra tòa đổi ở nhị đường.
Chúng tư lại nghe vậy ồn ào, thầm mắng Ngụy Tri huyện mờ miệng tùy tiện, làm việc không suy nghĩ, ngoại trừ tư lại cùng kinh thừa soa dịch hình phòng, những người còn lại đều về các phòng, chim thủ tứ tán.
Trên nhị đường, Ngụy Tri huyện đầu đội lụa đen, mặc quan phục màu xanh, trước ngực vẽ uyên ương, ngồi ngay ngắn ở sau đại án, thâm vân đám người nhà Hà phủ Hà Phúc, Trụ Tử trước.
Bởi vì người không phải là bọn họ giết, hơn nữa Ngụy Tri huyện đáp ứng thẳng để giảm hình phạt. Mấy người rất sung sướng cung khai ngay, nguồn gốc cỗ nữ thi hai năm trước.
Hóa ra, Hà Thường mua được tiểu thiếp Lăng Hoa, bởi vì tính tình cương liệt, thường xuyên chống đối hán, kêt quả bị Hà Thường thât thủ đánh chêt. sau khi đánh chết người, Hà Thường lo sợ bị phát hiện, liền bảo mấy người Trụ Tử, đem Lăng Hóa buộc lên tảng đá, dìm xuổng lòng sông Phú Xuân...
Đợi mấy người điểm chi ở mật khẩu cung, Ngụy Tri huyện vỗ kinh đường mộc nóiđ'-"Dẩn Hà Thường vầo!"
Chi chốc lát sau, Hà Thường không mang hình cụ, giống như tản bộ đi lên đường, chắp chắp tay với Ngụy Tri huyện, coi như là hành lễ.
"Dọn chỗ".
Tạo đãi liền chuyển ghế con lậi)đẻHà Thưởng ngồi xuống.
Ngụy Tri huyện nghiêm inặt nói với Hả, Thường:
"Bổn quan suy nghĩ một đêm, ngươi là môi trong bảy Lượng trường của bổn huyện, còn tháng nữa sẽ thu hoạch vụ lương, căn cứ tổ huấn của thái tổ, ta quyết định tha cho ngươi mộícái mạng!"