Đại Quan Nhân

Chương 266: Nhặt được báu vật (1)

Chương 266: Nhặt được báu vật (1)
Mặc dù đối với nhừng vò cử nhân đó không ôm tín nhiệm, nhưng đối với thái tôn điện hạ mà nói, Âu Quân thật sự quá trọng yếu, Chu Chiêm Cơ vẫn ờ dưới sự khuyên bảo của vương Hiền, đồng ý dùng thử bọn họ một thời gian ngắn.
Nhưng mà chi mấy ngày sau, hắn liền không thể không thừa nhận, minh nhặt được báu vật. Bởi vì những võ cử nhân kia mặc dù quê mùa cục mịch, nhung cùng quen đọc binh thư; mặc dù không biết ăn nói như nhùng con cháu môn tướng kia, nhưng có thê hoà mình cùng nhừng binh sĩ xuất thân đồng ruộng kia; mặc dù không giỏi biêu đạt trung thành của bọn họ với thái tôn điện hạ, nhưng lại dùng toàn bộ nhiệt tình để hoàn thành mỗi một mục nhiệm vụ.
Nhìn trong mấy ngày ngắn ngủn, Âu Quân bị con cháu môn tướng làm cho chướng khí mù mịt, liền diện mạo rực rờ hăn lên, Chu Chiêm Cơ không thể không duỗi ngón cái với vương Hiền:
"vẫn là ngươi tinh mắt"
"Không phải ta tinh mắt".
vương Hiền dựa trên đài cao. . . Bời vì cũng như huynh đệ nhà họ Tiết, đều không thể xuống đất, hắn cũng không cằn phụng bồi đến cùng. Nhưng hán cũng không tình dường, sai người bó thêm đòn cho ghế nắm, khiêng hán dò xét khắp nơi ở trong doanh. Cũng không phải nói cách hắn thì Áu Quân sè không chuyển động. Trên thực tế, những công vụ phiền phức hằng ngày kia, tất cả đều do Ngô vi ra sức, hắn vào lúc tận sức xuât hiện cảm giác tôn tại. Không có gì quan trọng hơn mật mày rạng rờ, đây là kinh nghiệm thu hoạch được khi làm quan.
"Là do trước kia điện hạ quá thành kiến"
"Được rồi, ta thừa nhận, có điều bọn họ quả thật làm cho ta chấn động, ta không ngờ những võ cử nhân này, lại ưu tú hơn nữa bò công sức thế".
Chu Chiêm Cơ nhún nhún vai nói.
"Yêu cầu của điện hạ với ưu tú quá thấp".
vương Hiền bìu môi khè cười nói:
"Bọn họ là từng thi đỗ võ cử, cho dù trước kia không tùng mang binh, nhung ít ra đều đọc qua binh thư. Mặc dù dựa theọ binh thư không đánh thắng trận được, nhưng mang binh vẫn không có vấn đề.”
"Điều này đúng thật."
Chu Chiêm Cơ khè gật đầu, phương pháp mang binh cùa đại gia binh pháp cổ đại, trăm khoanh vẫn quanh một đốm, đơn giàn chính là thương lính như con mình, thường phạt nghiêm minh, tự thê nghiệm đủ loại.
"Có điều nhắc tới thì người nào cũng biết, nhưng có thể nghiêm khắc làm theo, thì lại rải rác không có mấy."
"Đó là tư tường tài trí hơn người đang tác quái".
vương Hiền cười lạnh nói:
"Nhũng con cháu môn tướng kia đều là hậu công thần, vừa sinh ra đã là quan lớn ba bốn phẩm, thuở nhò đã cao cao tại thượng, xem sĩ tốt là nô bộc, sao có thể thương lính như con mình, thường phạt nghiêm minh chứ?"
"Có đạo lý".
Chu Chiêm Cơ gật đầu nói:
"Xem ra không sửa lại võ tướng thừa kế này, quân lực Đại Minh
ta thật đáng lo."

"Cho dù Hoàng thượng cũng có ý nghĩ như vậy, thì vẫn rất khó."
vương Hiền nói:
"Những môn tướng kia bài xích với những võ cử nhân này như
Nhóm dịch Bìack
I Tác già: Tam giới đợi sư
thế, chính là vì bọn họ sợ hãi với thay đổi, quốc gia chính là lúc dụng binh, hoàng thượng sè không dao động lòng quân."
Lời nói này khiến Chu Chiêm Cơ lằn nữa gật đầu, mặc dù hắn ủy thác trách nhiệm quân sư đôi với vương Hiên, nhưng ban đâu thật ra là muốn kéo đại kỳ Diêu Nghiễm Hiếu, đương nhiên thông minh quỷ kế của bản thân vương Hiền, cũng khiến Chu Chiêm Cơ tin tưởng hắn có thể đảm nhiệm. Nhưng mà khiến Chu Chiêm Cơ cùng phụ thân hấn đều không ngờ chính là, tiểu từ xuất thân tiểu lại vương Hiền nàỵ, đúng là cho điểm rực rờ. Chi sau tiền nhiệm một thời gian, đã chinh đốn đổi mới cục diện rối như mớ bòng bong hoàn toàn, đúng là có vài phần ý tứ mưu tính sâu xa.
'Xem ra, ta thật đúng là nhặt được báu vật rồi sao...'
Chu Chiêm Cơ âm thầm đác ý, cười nói:
"Đại kế quốc gia cứ để lại cho Hoàng gia gia của ta lo nghĩ, chúng ta vẫn nên chuyên tâm đem Âu Quân huấn luyện là được... Cách Phương Sơn diên võ chi còn thời gian hai tháng, ngươi cảm thây bọn họ có thể sáng tạo ra kỳ tích hay không?"
"vậy phải xem là dạng kỳ tích gì".
vương Hiền nói:
"Hai tháng muốn rèn ra một chi tinh binh, phóng chùng chi có thằn tiên có thể làm được, có điều nếu chi cần ra vẻ hùng tráng, thi vẫn có thể."
"sao nói thế?"
Chu Chiêm Cơ nhìn hắn.
"Xin hói điện hạ, Phương Sơn diễn võ rốt cuộc là diễn pháp thế nào?"
"Dựa theo kinh nghiệm trước kia thì phân ba giai đoạn. Đầu tiên là các quân bày trận, đợi sau khi Hoàng thượng duyệt trận đội ngũ các quân. Qua chuyến này, lại là các quân biêu hiện ra tài nghệ của minh, tý như Thằn Cơ Doanh sè biểu diễn thao luyện hỏa khí, Tam Thiên doanh sè biểu diễn kỵ binh bọc đánh, Ngũ Quản doanh sè diễn luyện bộ kỵ hợp kế, còn cả quàn đội từ các nơi điều tới, cũng sè biêu hiện ra tuyệt ký riêng. Giai đoạn cuối là kịch hay nhất, Hoàng gia gia sè chi định hai chi hoặc là mấy chi quân đội, chi định chiên trường cho bọn họ, lệnh diên luyện thực binh này, mặc dù không phải chân đao chân thương, nhưng tướng lĩnh bày mưu nghĩ kế, quan binh anh dùng tranh tiên, trình độ kịch liệt không thua gi chiến trường chính thức."
Chu Chiêm Cơ từ nhô đà không ít lần đi theo Chu Lệ duyệt quân, nhắc tới liền thuộc như lòng bàn tay, hai mắt tỏa sáng, vương Hiền nghe xong cùng rất chấn động, vương triều Đại Minh quả nhiên đang ờ vào thời kì quân lực cường thịnh, vừa nghe đà khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Có điều hán không tin, hoàng đế vĩnh Lạc sè đê Âu Quân mới tổ kiến mấy tháng, đi theo quân đội khác từng đôi tỷ thí, trừ phi có chủ tâm muốn khiến cháu mình bẽ mặt. Cho nên đợi thái tôn điện nuốt nước miếng xong, hắn hôi:
"Âu Quân chúng ta sè tham gia giai đoạn nào?"
"Thời gian Ấu Quân tạo thành quá ngắn, nên chi tham gia bày trận, hành trận."
Chu Chiêm Cơ suy nghĩ một chút nói:
"Ngươi nói ra vẻ hùng tráng, chính là chi cái này à?"
"Dạ."
vương Hiền gật đầu nói:
"Mặc dù ta không biết đánh trận, nhưng nếu muốn hai tháng sau quân dung đều nhịp, vân có chút tin tường."
"Có kế gì sao?" ■
Chu Chiêm Cơ hôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất