Đại Quan Nhân

Chương 26:JLòng cha mẹ (1)

Chương 26:JLòng cha mẹ (1)
Tiệc rượu mãi cho đến nứađêm mới kểbíhúc.
í cơn say tình lại, mới nhìn đển cái Ig ngồi ở cuối giường đang đóng đế
"Tự ông ngó đi."
"Lấy kinh nghiệm của ta mà nói, hẳn là mấy xâu tiền, khoảng gần ba mươi quan." nói:
"Chớ đắc ý."


Lão nương lườm hắn một cái nói: "Tiền này không thê nhận."
"VÌ sao không thể nhận?"
Lão cha không đổng ý nói:
. ..Ì . T/ .... -----V’
cũng là điêu nen^lam chứ."
Hiển nhiên, chi nhìn bề ngoài thi không cách nào biết được nội tâm đen tối của Lão cha.
"Lâm gia hiện tại cung không dư dà."
Lão nương thở dài nói: "Hai năm nay cứ đi kiện tụng suốt, tiền bỏ ra như nước chảy, để tập hợp số tiền này lại, đoán chừng phải bản con bán mộng mất." hiệu suât phúc thấm của vụ án này không thể nào cao như thể, chí ít hiện tại vương Hưng Nghiệp khẳng định còn phải ở diêm trường phơi muối dài dài.
Ỏ thời đại đồng quý tiền giấỵ bị coi khinh như thế này, ba mươi quan tiền đồng, thực sự là một con số lớn. Lão cha kỳ quái nói;
"Mẹ sấp nhò, bà như thế là sao, không phải là Tỳ Him nữa hả?" (Tỳ Hưu = cực kỳ keo kiệt, vì Tỳ Hưu là con vật chi ăn mà không ị)
"Ngươi mới là ăn mà không ị ấy!"
Lão nương hung hăng nguýt hắn một
"Lão nương ta làm việc, tự có đạo lý của minh."
Lào cha bò qua, Ồm lấy eo íão nương.
"Thành thật một chút, đang ban ngày ban m$0^y
Lại bị lão nương đập một cái gỡ ra, nóiỹ^
"Ta nhìn trúng Lâm gia cô nương."
Lão cha ngồi xuống nói:
"Ý bà là muốn cưới vợ cho Lão Nhị? Nếu thế thì 1 không thể nhận."
Nói xong lại kỳ quái hỏi: "Người mà bà nói là muội muội của Lâm vinh Hung?”
"Bà đùa gỉ thế."
Lão cha bật cười nói: "Người ta là tiểu thư dòng dõi thư hương, nghĩ sao lại đi coi trọng Lão Nhị nhà mình?"
"Chớ xem thường con trai của ông. "
Nói xong liền đem tình huống suốt hai tháng này quan sát được, đương nhiên cung bao gồm thêm mấy phần trí tưởng tượng bay cao, kể
"ô? ô? Ô!"


Lão cha nghe xong liền nói: "Khá lắm, nắm bắt thời cơ thật tốt, việc nẩy có thể thành rồi!"
ĐẠI QUAN NHÂN


Nói xong liền xỏ giày: động nhiệt tình, đem chuyện này gạo nấu thành cơm." "Ta chính là ý này."
Tác giả: Tam giới đợi sư

Lão nương gật đầu nói: "Dọn dẹp một chút mau mau đi thôi!"
"Được rồi."
Lão cha ăn qua quýt mấy miếng điểm tâm xong liền vác bao tiền đó đi ra cửa, đợi đen lúc xế chiều mới nấc rượu trở ve, vẫn còn vác cái bao kia trên lưng.
"sao vậy, không thành?"
Lão nương hiếm khi thấy tiền mà khó chịu.
"Nói như thể nào đây..."
Lão cha đem bao tiền vào trên giường, nói: "Trước tiên rót cho chén nước uống đi."
Lão nương bưng chén nước, đưa cho Lão cha xong vội nói:
"Nhanh kể đi, ông muốn ta nghẹn mà chết à!"
"Ài, bà là người đàn bà hồ đồ, làm hại ta'mắc camion chết."
Lão cha xoa miệng một chút,
ão na^ngmột cái nổi:
"Lâm Tú Tài nói cha hắn mới chết-một năm, người ta còn đang chịu tang! Tốt xấu gì ta cũng từng lamdua chường án Lục phòng, lúc này đây lại chạy đi cầu hôn,Jchông phải là để người ta chê cười..."
"Giữ đạo hiếu thì sao,.tiên nạ thủ vi cường."
Lão nương ngược lại không để ý nói: "Lâm gia nói thể nào?" "Lâm gia cũng không cỏ ý kiến gì, nói chi cần hai đứa nhô đồng ý, đợi đến khi chịu tang xong, chúng ta có thể đưa sính lễ." "Biết ngay đây đối với ông chi là chuyện nhỏ mà!"
Lão nương mừng lớn nói.
Lào cha bìu môi nói: "Sau đó Lâm Tú Tài giữ ta lại ăn cơm, hắn nói với ta, hắn chuẩn bị xử lý một chút gia nghiệp, đợi sau khi khôi phục học tịch, chuyển về quê nhà ở Tô Châu."
Lão nương có thể hiểu được, Lâm Tú Tài tuy rằng đã sửa lại án xử sai, nhưng hắn bị lão bà cho đội nón xanh (đội nón xanh = bị cắm sừng), sau đó Triệu thị lại trở thành kỹ nữ, điều này làm cho Lâm vinh Hưng ờ trước mặt hương thân không nhấc đầu lên nổi. Đến Tô Châu nghi ngơi lấỵ sức, chuyển sang nơi khác lại bắt đầu lại từ đầu, là lựa chọn không thể bình thường hơn được nữa.
Nhung mà Tô Châu cách Phú Dương gần bốn trăm dặm, mặc dù hiện tại thì cũng không xa, nhung ở thời đại này, giống như khoảng cách bao la giữa trời và biên. Lão nương nôn nóng nói:
"Lâm gia nếu như dọn đi Tô Châu, con dâu của ta đến cái bỏng cũng không thấy được nữa rồi!" .0“
Lão cha gật gù, cười khổ nói: "Nhưng ta cũng không thể ỷ vào Lâm gia áy náy với ta, mà nói ra yêu cầu gì quá đáng."
Nói rồi vỗ vỗ túi tiền kia, nói:
"Này đó không giống nhau, ông cùng lắm chi là có tiền mà thôi, còn cô nương có tri thức hiểu lê nghĩa đốt đèn lồng cũng không tim thấy."
Lão nương không đồng ý với hắn tiếp tục nói: "Ta còn ngóng trông tôn tử cỏ thể trở thành tú tài nữa. Lâm cô nương này, ta không có không được ! ".
"Có bản lĩnh thì bà giữ nàng lại đi."
Lão cha lầm bầm một tiếng "Dù sao ta cũng không/ổ biện pháp


Nói xong nằm xoa
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất