Đại Quan Nhân

Chương 271: Nhân tài (2)

Chương 271: Nhân tài (2)

"Các ngươi có phát hiện không, bên cạnh vương gia liền thiếu người như vậy, người có thể tranh thể diện cho hắn".
Hoàng Hoài nhìn hai vị đồng liêu nói:
"Đám tủ sách hai chân như chúng ta, nói thì vô địch thiên hạ, làm thì mọi thứ lơ lỏng. Ở chỗ Hoàng thượng, mười người chổng không nổi một người như vậy".
"Đúng vậy".
Kim vấn tràn đầy cảm xúc nói:
"Lục Bộ Cửu Khanh, nội các học sĩ ở bên tai Hoàng thượng nói một vạn thiên đạo, chống đỡ không được Hán vương người ta, một lần chiến công lập trước mặt Hoàng thượng. Thái tôn có vương Hiền này phụ tá, liền có thể không thua gì Hán vương rồi".
"Nhưng chuyện điện hạ bảo hắn giả mạo đồ đệ Diêu thiếu sư, có thể lộ không?"
Dương Phổ lại trên mặt sầu lo nói. Hắn lo lắng chính là, một khi vương Hiền lộ, tất danh dự mất sạch, nhân tài như vậy nếu không thể để ta sử dụng, chẳng phải rất tiếc?
"Lần trước Diêu thiếu sư vội tới giảng kinh cho Thái tử, ta đã ở bên cạnh, cũng không nghe hắn nhắc tới chuyện này, hẳn là đã ngầm thừa nhận".
Hoàng Hoài nói.


, Cs. Â .....Ẩ. Ẩ.

"Khó nói được, Diêu thiêu sư tính tình cô quái, ai biêt rôt cuộc là nghi như thế nào? Chuyện này nên giải quyết tốt".
Dương Phổ cau mày nói:
'Treo mà không quyết luôn là tâm sự".
'Cũng đúng".
Hoàng Hoài gật đầu nói:
"Lần sau hắn lại đến giảng kinh cho Thái tử, ta sẽ nói bóng nói gió, xem hắn rốt cuộc là thái độ gì".
"Không phải nói, muốn chính là phần ngầm hiểu lòng nhau này sao?
Kim vấn khó hiểu hỏi.
Hoàng Hoài cùng Dương Phổ liếc mắt nhìn nhau, người trước mặt lộ vẻ chua xót nói:
"Công sơ dù sao vẫn còn trẻ, không biết cái gọi là tai hoạ ngầm, chung quy cũng sè là sơ hở bị kẻ địch bắt lấy".
'Sao nói thế?"
Kim vấn hỏi.
'Nghĩ đến Giải học sĩ".
Dương Phổ thản nhiên nói:
"Dưới cái nhìn chàm chằm như hổ đói, chúng ta không thể phạm sai chút nào".
'Hiểu rồi".
Kim vấn gật đầu nói, vị Giải học sĩ đến bây giờ còn nhốt tại trong thiên lao, thật ra lý do mất chức hạ ngục, chi là việc nhô không có ý nghĩa, nhưng ở thời điểm đặc thù bị người ta mượn đề tài để nói chuyện của mình, liền đã thành đại sự khó lường, không chỉ bản thân mât chức hạ ngục, hơn nữa còn làm liên lụy tới Thái tử.
Không dùng vương Hiền này thì thôi, nếu là thật muốn dùng hắn, nên sớm tính toán, thanh trừ tai hoạ ngầm mới tốt...
vương Hiền cũng không biết, mấy vị học sĩ lòng nhiệt tình này, bắt đầu quan tâm thân phận của mình. Đương nhiên nếu hắn biết, người ta coi hắn là quân sự kỳ tài hiếm thấy để tài bồi, sợ là sẽ vứt chức chạy trội chết... Chỉ quân sư quạt mo như hắn, thật bảo hăn mang binh ra chiên


trường, còn không hại chết ba quân?
Đương nhiên hắn ở mặt huấn luyện đội ngũ, vẫn còn có chút chỗ độc đáo, kỹ xảo quản lý, thủ đoạn khích lệ siêu cao, cũng có thể khiên đám thủ hạ vặn thành một cô dây thừng, khí thê ngât trời thao luỵện hai tháng.
Đến mười lăm tháng tám, cách Phương Sơn đại duyệt chi còn nửa tháng, đội trăm người tiến độ nhanh nhất, vân là đội Mạc vấn, Trình Tranh dẫn kia, đã hoàn thành ba mươi hai khoa mục. Theo sát phía sau chính là đội trăm người của Tiết Huân, hoàn thành ba mươi mốt khoa mục. Trên xếp hạng sau đó còn có đội trăm người của Hứa Hoài Khánh, hoàn thành hai mươi chín khoa mục, xếp thứ tư. Ờ trước mặt hắn, đồng dạng hoàn thành hai mươi chín khoa mục, nhưng sớm hơn bọn họ một ngày, một đầu lĩnh trong ba quan huấn luyện, tên Trương Nghĩa, là con cháu môn tướng, ngày thường mặt tựa hoa đào, một dạo khiến vương Hiền hoài nghi hắn có phải là Hoa Mộc Lan nữ giả nam trang không.
Đội ngũ còn lại phần lớn hoàn thành hai mươi sáu hai mươi bảy khoa mục, cũng đã bô sức rất nhiều. VÌ khích lệ tướng sĩ, vương Hiên thương lượng với Chu Chiêm Cơ, ở tiết Trung thu giêt heo thịt dê, khao thưởng ba quân.
Hôm nay trời vừa tối, liền thuê mấy trăm đầu bếp, bắc đống lửa trên giáo trường, gác toàn bộ dê heo đà gia công lên trên lửa nướng. Lại ở trên bàn thấp bày đầy gà quay, vịt nướng, vịt quay, thịt nướng đủ màu để ăn, khiến bọn binh sĩ bụng đói kêu vang nước miếng chảy ròng ròng.
Khi hoả đầu quân đem từng đàn rượu ngon lên, sự sung sướng của các tướng sì cùng đã đến đỉnh. Hai tháng qua, bọn họ đà quen quân quy sâm nghiêm, ở trong quân doanh không cho phép uông rượu, đà được bọn họ xem là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngay cả những con cháu môn tướng kia, cũng bất tri bất giác tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, chưa từng nghĩ làm trái.
Có điều nói trở lại, hai tháng này luyện đến ười đen kịt, buổi tối còn phải luyện thêm, vừa về tới doanh trại cũng chi muốn đem mình ném lên giường, thật đúng là không có thời gian nghĩ uông rượu. Bây giờ nhìn thấy từng đàn rượu ngon bung lên, mọi người mới ý thức ra, mình đã hai tháng không có uống rượu, con sâu rượu thoáng cái đã bị móc ra. Thả lỏng người, rót từng chén rượu ngon, hướng về lửa trại hừng hực, bọn họ giơ chén rượu lên cao, cùng kêu lên:
“Kính Hoàng thượng".
Các tướng sĩ liền ngưỡng cổ một hơi cạn sạch.
Lại rót lên, các tướng sĩ lần nữa quát to:
“Kính thái tử điện hạ".
Lại ngưỡng cổ một hơi cạn sạch.
Lại rót.
“Kính thái tôn điện hạ".
Lần nữa một hơi cạn sạch.
Sau ba bát rượu, lại rót thêm bát thứ tư.
"Kính quân sư".
"Uống".
Mọi người cười lớn uông cạn một chén.
Ở chỗ kia, vương Hiền xấu hổ sờ sờ mũi nói:
"Ta sao nghe thấy, lần này không giống lần trước chứ?"
"Có gì khác nhau?"
~ T... 1
Chu Chiêm Cơ cười nói.
“Kính các ngươi là thanh bằng, kính ta là thanh hư".
vương Hiền buồn bực nói.
“Ha ha, có sao? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ha ha ha..."
Chu Chiêm Cơ cười đến gập eo.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất