Đại Quan Nhân

Chương 271: Nhân tài (1)

Chương 271: Nhân tài (1)

=' Rốt cuộc, trong ngày thứ năm, có đội ngũ thông qua khảo hạch, ® vương Hiền tán dương nhìn ba quan huấn luyện phơi nắng đen giống ST như thái tôn nói:
'Ẻ_ “Các ngươi tên gọi là gì?"
"Hồi bẩm quân sư, mạt tướng Trình Tranh, tự Anh Kiệt, là công thần Lăng Yên các triều Đường, đích tôn đời thứ mười tám của Lô quốc công Trình Giảo Kim. Năm đó Thái tổ hoàng để đánh Trần Hữu Lượng, ông nội của ta chính là Tổng Kỳ trên thuyền rồng, sau khi khai quốc thăng làm Đô Chỉ Huy Sứ, sau khi qua đời truy phong Dũng Nghị Bá..."
Một quan huấn luyện vóc người cao lớn, ánh mắt linh hoạt giành trước đáp. Đó là con cháu môn tướng, nhưng cũng sè không giống như huynh đệ nhà họ Trình, trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau với vương Hiền, ngược lại còn nói thao thao bât duyệt lịch sử từ Trân lập nghiệp lên.
“Khụ khụ".
vương Hiền nhẫn nại nghe hắn nói xong, chuyển hướng người thứ hai nói:
“Còn ngươi?"
“Hồi bẩm quân sư, mạt tướng Tần Áp".
Người kia hẳn là xuất thân võ cử, trả lời ngắn gọn hữu lực.
“Còn ngươi?"
vương Hiền nhìn về phía người thanh niên thứ ba vóc người thấp bé, sắc mặt buồn bực, vừa rồi hắn nhìn cẩn thận, đội một trăm người này, tựa hồ là hắn cầm đầu.
Chớ có hỏi".
Người nọ thản nhiên nói
“Lớn mật".
Nhị Hắc đà được ủy nhiệm làm quan quân kỷ, nghe vậy giận dừ nói:
“Khinh mạn thượng quan phải bị tội gì?"
“Quân sư hiểu lầm rồi".
Trình Tranh Trình Anh Kiệt giải thích hộ:
"Hắn họ Mạc, tên một chữ vấn, tự Ngôn Chi".
(DG: Mạc vấn = chớ có hỏi)
“Thì ra là như vậy".
vương Hiền cười hỏi:
“Các ngươi có thể là người đầu tiên vượt qua kiểm tra, không biết có bí quyết gì?"
Trình Anh Kiệt cùng Tần Áp biến đổi sắc mặt, người trước ngượng ngùng nói:
•Quân sư, có thể giữ bí mật không?"
Ha ha, cùng đúng. Các ngươi còn phải dùng một lần nữa mà".
vương Hiền cười nói:
"Ta không hỏi, không hỏi nữa".
“Quân sư hiểu lầm rồi, ý của chúng ta là, ngài có thể giữ bí mật với người ngoài không? Chúng ta sao sẽ giữ bí mật với ngài chứ".
Trình Anh Kiệt lại nói đến nơi đến chốn:
“Thật ra nói toạc ra cũng chẳng có gì, chi là Mạc vấn huynh đệ phát hiện một bí quyết nhỏ, đơn giản là sáu chữ "Giới hạn không nên giâm", lúc ấy mờ mịt khó hiểu, nhưng binh sĩ của chúng ta quả thật đứng dê hơn so với người khác, không dê té xỉu, luyện dĩ nhiên là nhanh".
Trình huynh, không cần múa rìu qua mắt thợ nữa".
Người tên Mạc vấn kia, lúc này mới thấp giọng nói:
“Đây vốn chính là quân sư viết ở trong đại cương, chi là người khác không chú ý tới thôi".
"Ta viết ở đâu?"
vương Hiền lại hỏi.
“Điều thứ bảy trong yếu quyết, trọng tâm hạ xuống chân trước bám chặt, không nên hạ gót chân".
Mạc vấn đáp:
Mặc dù không rõ trọng tâm là ý gì, nhưng ta suy nghĩ, chính là bộ vị
mất sức".
“Khụ khụ..."
vương Hiền không khôi mặt già đỏ lên, hóa ra mình không cẩn thận, dùng danh từ đời sau, xin lỗi nói:
“Ngươi nói đúng, chính là bộ vị mất sức".
“về sau bọn sĩtốt vẫn không rõ, Mạc huynh đệ liền tổng kết sáu chừ này, bọn họ đều đã hiểu".
Trình Tranh nhìn vương Hiền nói:
“Quân sư, ngài sè giữ bí mật chứ?"
“Được rồi".
vương Hiền khẽ gật đầu, bảo người đem đại cương giai đoạn thứ hai lần lượt cấp cho bọn họ.
Ba người nhận lấy, hành lễ đi xuống, vội vàng mở ra xem, yêu cầu là huấn luyện tám mục động tác cơ bản như nghi, nghiêm, chỉnh tê, xoay trái xoay phải, đàng sau đều có đại cương kỹ càng. Thoạt nhìn tựa hồ rất phức tạp, vội thu hồi cảm tình vui sướng, gọi thủ hạ gia tăng huân luyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, lại một đội thông qua khảo hạch, trong ba gã quan huấn luyện đội này thậm chí có Tiết Huân, khiến vương Hiền rất ngạc nhiên, hỏi:
“Các ngươi là làm sao làm được?'
Hai quan võ cử chậc lưỡi, lại nhìn Tiết Huân, một trong số đó mới nhỏ giọng nói:
“Luyện không tốt liền đánh, người tệ nhất thì không cho ăn cơm...
“Cả đám phế vật vẫn không bàng người ta, trở về không có cơm ăn".
Tiết Huân hừ một tiếng nói.
"Ta đã nói trước, không cấm ngươi dùng cách xử phạt về thể xác, nhưng không cho phép đả thương người, lại càng không được gây ra tai nạn chết người, nếu không cho dù thành tích ngươi khá hơn nửa cũng không tính".
vương Hiền cảnh cáo hắn.
"Huấn luyện trong quân, nào có không được đả thương người?" Tiết Huân không phục nói.
"Đây chi là huấn luyện đội ngũ đúng chứ?" vương Hiền giận đến mắt trợn trắng nói:
"Ta sẽ phái một quan quân kỷ theo dõi, không tin ngươi đả thương một người thử xem?"
It I!
Hai mắt Tiết Huân nhíu lại, cuối cùng vẫn áp chế tức giận, đưa tay cầm đại cương, xoay người mà đi.
Mấy ngày kế tiếp, lại lục tục có đội trăm người vượt qua kiểm tra. Sau khi vượt qua kiểm tra, đám quan huấn luyện mừng rỡ phát hiện, mặc dù khoa mục phức tạp, nhưng tiến độ rõ ràng nhanh hơn, bởi vì trải qua rèn luyện giai đoạn thứ nhất, bọn binh sĩ đã có tiến bộ rất lớn. Lúc này trên cơ sở học tập động tác, lĩnh ngộ yếu lĩnh, tựa hồ cũng trờ nên dễ dàng hơn.
Có điều thời gian cách Phương sơn diễn võ cũng càng ngày càng gần, nhiệm vụ vẫn nặng nề vô cùng, cũng may ý thức cạnh tranh của bọn quan binh đã bị kích khởi thành công, không chi ban ngày huân luyện ở trên giáo trường, buổi tối còn treo đèn đánh đêm, e sợ tụt sau người khác, cứ muốn giành trước người khác.
Chu Chiêm Cơ mặc dù không rò, dạng bầu không khí sợ rớt lại phía sau này có bao nhiêu đáng quý, nhưng vẫn cảm thấy phấn chấn sâu sắc, ờ dưới sự thổi phồng của hắn, bọn người Kim vấn, Hoàng Hoài, Dương Phổ đều tới quân doanh tham quan, khi bọn họ thấy cảnh khí thế ngất trời kia trên giáo trường, từng nhóm đội ngũ nghiêm chinh, động tác đêu nhịp, đều chấn động sâu sắc.
"vương Hiền này, có tài thật".
Hoàng Hoài không khỏi khen ngợi.
"Đâu chỉ là tài".
Kim vấn càng thêm xem trọng vương Hiền nói:
"Có thể làm cho con cháu môn tướng cùng những võ cử nhân kia bỏ thành kiến, vặn thành một cỗ dây thừng, phần công lực này có thể xung là tướng tài rồi".



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất