Chương 272: Đại duyệt (2)
Lúc này trên dưới Phương Sơn đà biến thành một tòa núi binh, bốn mươi tám vệ quân kinh Đại Minh, cùng ờ trong đó, mười sáu vạn ban quân của các Đô Tư Sơn Đông, Hà Nam, Đại Ninh thay nhau nhập thú kinh thành, tống cộng năm mươi vạn đại quân, đem phạm vi hơn mười dậm, chiếm đến nước cùng không lọt.
Hoàng đế leo lên Phương Sơn dòi mắt nhìn sang, chì thấy mấy chục lộ đại quân tinh kỳ vân liệt, đao thương như rừng, quân dung hùng tráng, dời non lấp bể. Lúc này, quân nhạc tấu lên. Trong tiếng quân nhạc, hoàng Thái tử một thân nhung trang suât lình quân thân ba quỳ chín lạy hô to vạn tuế. Tướng sĩ ba quân cùng dương trân vù bái theo, mấy chục vạn người quỳ xuống ầm ầm, hô lên như núi thờ biên gầm:
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế".
Trong tiếng hô to đinh tai nhức óc, Chu Lệ trang nghiêm giơ tay chào ba quân, lập tức, trên dưới Phương Sơn lại một mảnh lặng ngăt như tờ.
“Các tướng sĩ".
Chu Lệ dồn khí đan điền, quát lên.
Tiếng vang "vạn tuế”Giống như núi thờ biển gầm.
Chu Lệ khoát tay, giữa sân liền dần dần an tình lại, chi nghe Hoàng đế vận đủ khí đan điền, thanh âm hùng hồn vang dội giừa không trung:
“Hôm nay tập trung mấy chục vạn đại quân tiến hành hợp luyện, thật là hành động thiên cổ ít có, trầm không hy vọng lần kiêm duyệt này, chi là làm qua loa, cho nên phải theo như lâm trận, làm thật sự. Tướng sĩ bày trận đi".
'Dạ dạ dạ".
Bọn quan binh cao giọng đáp.
Chu Lệ cùng quần thần đứng trên Phương Sơn, quan sát vùng bàng phẳng trước núi, chi thấy tinh kỳ lâm liệt, trông trận ù ù, mây chục vạn đại quàn dựa ba đại doanh Xa, Bộ, Kỵ, chia làm ba mươi sáu lộ, do quan tướng các lộ thống lình, bày trận hơn mười dậm quanh Phương Sơn. Đợi bày trận xong, quan danh tướng tiên lên rời khôi bôn trận, phân loại ờ hai bên đài duyệt, chờ kiêm duyệt.
Trong tiếng kèn trổ, năm trăm trống trận gò vang ù ù. ơ trong tiếng cổ nhạc sục sôi này, Chu Lệ được sự bòi tiêp của trọng tướng như Hán vương, Dương VŨ Hầu, xuống núi lên ngựa tuần duyệt đội hình.
Chu Lệ quất cự mà, đi tới trước trận chúng tướng, đà thấy một viên tiểu tướng mặc áo giáp vàng bóng, anh khí bừng bừng đứng đầu, giống như mình ba mươi sáu năm trước, chính là thái tôn của hãn Chu Chiêm Cơ.
Chu Lệ liếc mắt nhìn Chu Chiêm Cơ thật sâu, để hắn xếp vị trí duyệt binh đầu tiên hôm nay, là ý của Chu Lệ, chính là muốn nhìn thử người thừa kế mà mình chọn, ờ dưới áp lực lớn như vậy, có thê chông đờ không.
“Mạt tướng cung thinh Hoàng thượng duyệt binh".
Chu Chiêm Cơ suất lình chúng tướng đồng loạt xoay người xuống ngựa, Chu Lệ gật đầu nói:
“Bọn ngươi theo ta kiểm duyệt đại quân".
“Tuân lệnh".
Chúng tướng cùng đứng dậy lên ngựa, chậm rãi đi theo Chu Lệ, vòng quanh doanh trận duyệt xem.
Đứng mùi chịu sào chính là Ấu Quân xếp vị trí đầu nào, thật ra Chu Lệ lúc ở trên chân núi, đà chú ý tới chi quân đội này, cùng không phải là vì nó là bộ đội của Chu Chiêm Cơ, mà là vì sự lặng im thân kỳ của chi quân đội này. Mấy chục vạn quân đội tụ tập dưới chân núi, người gào ngựa hí hết sức ầm ĩ, duy chi có hơn một vạn người này im ắng một điểm tiếng động cùng không có, cứ lăng lặng đứng như vậy.
Chi quân đội này khiến Hoàng đế rất hiếu kỳ, bời vậy khi đi đến phụ cận, Chu Lệ ngưng mắt nhìn lại, chi thấy từng dày binh sì đứng nghiêm như cây lao cao ngất. Từng nhóm đi, giừa từng nhóm đều nhịp, giống như là dùng thước đo qua. Chu Lệ vân chưa bao giờ thây qua có quân đội đi đứng chinh tề như vậy, hắn cố ý dừng ngựa, nhìn chàm chàm bọn họ một hồi lâu, lại thấy mọi người vân không nhúc nhích.
Nếu không phải nhùng người này ở trong tiếng hiệu lệnh, cùng hô to vạn tuế, Chu Lệ thậm chí còn hoài nghi bọn họ có phải là người thật.
Mặc dù có rất nhiều lời muốn hỏi thái tôn, nhưng mấy chục vạn đại quân đang duyệt, Chu Lệ không thể dừng lại quá lâu, liền giục ngựa đi tới chi quân đội tiếp theo. Chi quân đội được duyệt tiêp theo chính là Kim Ngô vệ, danh như ý nghĩa, chi quân đội này châp chường Kim Ngô, túc vệ cung dịch, yêu cầu với quân dung quân tư cực kỳ hà khắc. Binh sĩ của nó không ai không phải chọn kỹ lựa khéo, là đại hán ngang tàng cao như nhau, nhiệm vụ năm này qua năm khác chính là gác cho Hoàng đế. Nhìn qua tất nhiên uy vũ hùng tráng hơn so với Áu Quân, nhưng Chu Lệ lưu ý một lát, phát hiện nhừng Kim Ngô vệ chuyên gác này, cùng không làm được việc đứng yên không nhúc nhích, hình như định lực còn không bàng Áu Quân mới tổ kiến mấy tháng.
Duyệt tiếp, là Kỳ Thủ vệ, VŨ Lâm vệ, Yến Sơn vệ, Phó Quàn vệ, Hổ Bí vệ, Cẩm Y vẻ, Đằng Tướng vệ, VÒ Tướng vệ, VÕ Công vệ, vĩnh Thanh vệz đều là thân vệ Hoàng đế tự mình chấp chường, tinh duệ trong tinh duệ của triều Đại Minh, nhưng bàn về thế đứng, đều kém hơn Kim Ngô vệ, tất nhiên càng không cách nào so với Áu Quân.
Chờ duyệt đến nhừng ban quân luân phiên huấn luyện từ địa phương tới kinh thành, ở trong mắt Chu Lệ càng lõng loẹt suy sụp chả ra gì, dùng một canh giờ, Hoàng đế duyệt xem hết đại quân, trờ lại Phương Sơn, mặt trầm như nước, dường như trong lòng có chút không vui.
Đương nhiên Hoàng đế không nói, ai cùng không dám hỏi, đợi Hoàng đế đứng lại ờ trên ngự đài, Hán vương Chu Cao Hú đà cao giọng quát to:
"Hành trận”.
Giừa sân kèn lệnh nổi lên, mấy trăm mặt trống trận đồng thời gò vang, tiếng trống truyền thẳng lên trời cao.
Ở dưới sự dẫn đường của một ngàn quân kỳ, các lộ binh mà bắt đầu hành trận thông qua Phương Sơn, đi đầu là một kỵ sĩ vóc người khôi ngô, toàn thân áo giáp của Áu Quàn mới lập được mấy tháng, cầm quân kỳ phía trước, sau lưng hắn là đội hộ kỳ năm trăm người, đao thương tên kích, thương mâu sáng ngời trong tay bọn họ, cán màu son, đâu vàng ròng một kiểu, hiển lộ rò ràng thân phận của chi quân đội này.