Chương 273: Cuối cùng (1)
Đắng sau đi theo đội ngũ thật dài, chia làm cả đám phương trận, mỗi phương trận một ngàn người, đạp bước đồng bộ, một một phương trận cũng đạp bước giống nhau, bước tiến trên vạn người đều nhịp, đạp ở trên giáo trường vừa san bàng, giống một con rồng dài uốn lượn.
Lúc tới dưới chân Phương sơn, bọn họ đột nhiên đổi thành giậm bước, vẫn là bước tiến đều nhịp, mỗi một bước giâm trên mặt đất, đều có vẻ khí thế hùng hồn. vốn đất vàng đà bốc lên hầm hập, bầu trời lại gom thú mà hạ mưa phùn bay bay, khiến tiếng bước chân của chi quân đội này càng thêm nặng nề như trống, chân động tâm mọi người ở đây.
Chi quân đội này đi đã lâu, quân thần trên Phương sơn còn đắm chìm trong chấn động, bọn họ chưa từng thấy quân đội hơn một vạn người, động tác nhất trí đến độ giống như một người. Chấn động khi lần đầu thấy cảnh này sinh ra, khiến bọn họ với quân đội nháy mắt biên hóa đội hình, cưỡi ngựa biêu diên đẹp mắt phía sau... đêu có hơi nhìn như không thấy.
Thêm cơn mưa vừa rồi, giống như cam lộ điềm lành, trong lúc nhất thời như đám quần thần tán thưởng sự thiếu niên oai hùng của Hoàng thái tôn ở trước mặt Hoàng thượng.
Mắt lạnh nhìn màn này, Chu Cao Toại mặc một thân khôi giáp nhẹ nhàng tinh mỹ, lấy tay chọc nhẹ Chu Cao Hú một cái, nhỏ giọng nói:
“Nhị ca nhìn thấy rõ chưa? Phụ hoàng đây là tuyên bố dát vàng lên mặt tiểu tử kia".
Chu Cao Hú sắc mặt tái nhợt, hừ một tiếng nói:
"Thằng nhóc mọc lông chưa đủ, không đủ gây sợ".
Nhưng nhìn sắc mặt hắn, cũng biết hắn nghĩ một đàng nói một nẻo. Điều này cũng không khó lý giải, trong ngày thường, cảnh này đêu là hắn đánh ra danh tiếng, tên què mập kia chỉ có thể đứng ngoài cuộc, nhưng bây giờ, dường như đã một đi không trở lại, tên què mập sinh được con trai ngoan, đã có thể giành mặt mũi thay hắn.
Chẳng lẽ chân tướng của loại truyền thuyết kia là, Chu Chiêm Cơ này đúng là ứng mộng mà sinh? Phụ hoàng thật mơ thấy đại khuê 'Truyền tử tôn, vĩnh thế kéo dài'? Chu Cao Hú một trận hoảng sợ, chợt lắc đầu ném ý niệm buồn cười này đi... Lúc Chu Chiêm Cơ hàng sinh, mình đã ờ trong vương phủ, cũng không nghe phụ hoàng nói lời đôn vê đại khuê gì, rõ ràng là Diêu Nghiêm Hiếu bịa ra trước khi phụ hoàng khởi binh về sau.
vừa nghĩ tới Diêu Nghiễm Hiếu, Chu Cao Hú đà hận đến ngứa cả răng, vốn tưởng ràng ở dưới sự nịnh nọt mọi cách của mình, lão già kia kia ít nhất có thể giữ trung lập, không ngờ hắn âm thầm giúp đỡ lão đại cứu Chu Tân, lại còn thu tiểu tú tài từ Chiết Giang tới kia làm đô đệ, khiến mỗi người trong kinh thành đều nói, Diêu thiếu sư rốt cuộc tỏ thái độ ủng hộ Thái tử, khiến ưu thế hắn khó khăn lắm mới thành lập, thoáng cái lại hóa thành hư ảo.
Bên này lúc Chu Cao Hú đầy bụng oán niệm, bên kia phụ hoàng Chu Lệ mở miệng:
“Ngày mai là hạng mục gì?"
Chu Cao Toại chọc nhị ca một lúc, Chu Cao Hú mới hồi thân nói:
“Hồi bẩm phụ hoàng, là Ngự Tiền các quân diễn luyện".
"Trò hề làm cho vui, hôm nay như vậy đủ rồi".
Chu Lệ thản nhiên nói:
“Ngày mai, phải động thật".
“Xin phụ hoàng dạy rõ".
Chu Cao Hú vô cùng phấn chẩn nói.
“Ngươi cũng biết, lần này duyệt binh là để chinh quân chuẩn bị chiến tranh, đợi chuẩn bị sẵn sàng, trâm sẽ ngự giá thân chinh Ngoã Lạt1'.
Chu Lệ hạ giọng nói:
“Trẫm muốn mượn cơ hội này, diên luyện chút đại quân chuyên động, ngăn địch chuyển công, khiến các quân nóng người, ra mồ hôi, huấn luyện kế tiếp cũng dê làm việc hơn".
ĐẠI QUAN NHẨN “Phụ hoàng anh minh".
Chu Cao Hú lập tức nói.
“Nhưng cần phải có người đến sắm vai Mã Cáp Mộc".
Chu Lệ chậm rài nói:
"Tên này cũng coi như kiêu hùng một đời, xâm lược như lửa, giảo hoạt như cáo, tướng lĩnh bình thường đúng là không cách nào sánh vai với hắn".
“Phụ hoàng cứ yên tấm, nhi thần tới sắm vai Mã Cáp Mộc thế nào?" Chu Cao Hú xung phong nhận việc nói.
“Trẫm chính là ý này".
Chu Lệ cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nói:
“Dõi mắt chúng tướng, cũng chỉ có Thanh Tước nhi của trầm mới có thể đảm nhiệm. Nếu ngươi không đáp ứng, phụ hoàng đành phải tự mình lên".
Bởi vỉ lúc Chu Cao Hú mới sinh, trên đầu vai trái có một miếng bớt màu xanh, hình như chim tước, cho nên do đó mà có nhủ danh này. Nhưng sau khi Hán vương trưởng thành, Chu Lệ chỉ có ở lúc thật cao hứng, mới gọi hắnnhừ/vậy.
‘Nhi thần há có thể khiến phụ hoàng thất vọng".
Chu Cao Hú dâng trào nói.
"Tốt, rất tốt".
Chu Lệ tay vuốt chòm râu, trầm giọng nói:
“Ngươi mang theo bổn vệ Long Tương, Hổ Bí, trẫm giao cả Tam Thiên doanh cho ngươi, chỉ cần tận tình phát huy, không cần nương tay. Ngươi đánh càng hung ác, vấn đề bại lộ càng nhiều, bọn họ mới dễ làm việc, đến lúc đó trên chiến trường mới có thê chêt ít người".
“Nhi thần hiểu rồi".
Chu Cao Hú gật mạnh đầu, bốn vệ Long Tương, Hổ Bí đều có năm nghìn kỵ binh, là lực lượng hạch tâm của kỵ binh doanh kinh. Tam Thiên doanh càng là một trong ba đại doanh bảo bôi nhât cùa phụ hoàng, dùng ba nghìn kỵ binh hàng đinh tái ngoại tạo thành, đánh trận cuồng dã không bị cản trở, là lực lượng kỵ binh cường hãn nhât dưới tay Chu Lệ, hơn nữa hiện giờ đã sớm mở rộng đến số lượng một vạn.
Có ba vạn kỵ binh này, lại thêm phụ hoàng đã nói trước, Chu Cao Hú tự tin có thể buông tay thi triển một phen, dạy toàn quân biêt một chút về sự lợi hại của mình.
Từ chỗ phụ hoàng lĩnh mệnh, Chu Cap Hú liền đi tổ chức nhân mã, Chu Cao Toại lặng lẽ đuổi theo nói:
/zjs'
“Nhị ca, làm sao ngươi có thể đáp ứng sắm vai Mã Cáp Mộc chứ?"
“Bởi vì người khác không có bản lãnh sắm vai kia".
Chu Cao Hú tự đắc nói.
“Nhưng đây là một trận chiến tất bại".
Chu Cao Toại cau mày nói:
“Chỉ sợ sẽ tổn hại uy danh của Nhị ca".
“vậy cũng chưa hẳn".
Trong mắt Chu Cao Hú lóe ra tia sáng kiên định nói:
“Phụ hoàng bảo ta không được nương tay, ta tất nhiên phải toàn lực giành thắng lợi".
"Tuy lời phụ hoàng nói thế, nhưng quân đội hắn tự mình chỉ huy bị ngươi đánh bại, thê diện vứt đi đâu, trong lòng có thê thông khoái sao?"
Chu Cao Toại lắc đầu nói:
"Khoe nhất thời thì vui, nhưng tạo thành hiềm khích giữa cha con, rất không khôn ngoan".