Đại Quan Nhân

Chương 273: Cuối cùng (2)

Chương 273: Cuối cùng (2)

Chu Cao Hú ngẫm lại cùng đúng, cắn răng suy nghi một lát nói:
“vậy làm sao bây giờ, cố ý nhường à?"
“Như vậy thì không lộ ra bản lành của Nhị ca, vô duyên vô cớ khiến phụ hoàng cùng chúng tướng khinh thường".
Chu Cao Toại vẫn lạc đầu nói.
"Này không được, kia cùng không được".
Chu Cao Hú bị đè nén đi qua đi lại nói:
“Thật làm người nghẹn chết mà"
“Cho nên ta nói, Nhị ca không nên đáp ứng".
"Ta đà đáp ứng".
Chu Cao Hú nhìn chằm chằm hắn nói:
“Ngươi nói mấy thứ hữu dụng đi, được không".
“Được rồi".
Chu Cao Toại thở dài nói:
"VỚÍ ý kiến của ta, Nhị ca có thể phát huy ưu thế kỵ binh, vừa tiếp xúc, lấy việc tiêu hao binh lực phụ hoàng là chính, chờ đánh diệt mây trận thật đẹp, lại cố ý tạo sơ hờ, để phụ hoàng bất lấy. Như vậy mọi người sè ngầm hiểu, vừa thê hiện sự lợi hại của Nhị ca, vừa bảo toàn uy danh của phụ hoàng, ngươi nói đúng không?"
“Có đạo lý".
Chu Cao Hú cuối cùng lộ ra khuôn mặt tươi cười nói:
“Cứ làm thể đi".
Hoàng đế duyệt binh kết thúc, sắc trời đà tối đen, đại quân liền hạ doanh bốn phía Phương Sơn, từ trên núi nhìn lại, một tòa doanh trại quân đội kế bên một tòa doanh trại quân đội, đánh trống cùng nghe thấy, đèn dầu tràn ngập, giống như nhìn trường thành liên tục. Theo địa thế cao thấp, núi non chập chùng, uốn lượn kéo dài, đồ sộ hùng vĩ vô cùng.
Hoàng doanh cùa Chu Lệ, đà đóng ờ trên Phương Sơn, Phương Sơn không cao, bốn bề dốc đứng, giống như một tòa thành trì, dê thủ khó công. Còn có Thần Cơ Doanh, VÒ Quân doanh, Kim Ngô vệ cùng VÙ Lâm vệ bao xung quanh, có thể bảo đâm sự an toàn của Hoàng đế.
Ớ trong hoàng trướng trống trải, Chu Lệ triệu kiến chúng tướng, đầu tiên là khen ngợi Chu Chiêm Cơ một phen, chúng tướng tất nhiên cùng đồng thanh phụ họa. Ngoại trừ vô mông ngựa Hoàng đế, bọn họ cùng là chịu phục, hỏm nay biểu hiện của Ấu Quân rò như ban ngày, quân dung quân uy như vậy, sức chiến đấu chắc chắn không kém. Có thể sử dụng thời gian mây tháng, khiên cả đám hai lúa thoát thai hoán côt, thái tôn điện hạ quả thật có chút tài năng, huông chi hăn mới mười sáu tuỏi.
Nhung khiến Chu Cao Hú bên cạnh tức nổ phổi, trên mặt vẫn phải nặn ra nụ cười nói:
“Đại ca, con trai ngoan ngươi sinh, sao không giống ngươi chút nào?"
“Đúng vậy, giống Hoàng gia gia của hắn".
Chu Cao Sí cười ha hả nói. Ba chừ 'Xem thánh tôn' cùa Giải Tấn ban đầu, tựa như cấm ờ trong ngực Chu Cao Hú, bị Chu Cao Sí khều nhẹ đà xúc động, giận đến lỗ mùi hấn méo xệch.
"Còn giống cả thần thái".
Chu Cao Hú thanh âm buồn bực nói:
“Phụ hoàng cùng là mười sáu tuổi mang binh, mang ra là hùng binh có thể trực tiếp huyết chiến với người Mông cổ. Không biết Áu Quân của Chiêm Cơ, là người thiệt hay là chi bộ dạng thỏi?"
“Cái này ta không rò".
Chu Cao Si lắc đầu cười nói:
“Nhưng thấy phụ hoàng cao hứng nhiệt tình như vậy, hẳn là không tệ".
»1 »1
Chu Cao Hú lại bị nghẹn lời, khó khăn lắm chuẩn bị trả đùa, phụ hoàng lại mở miệng nói chuyện, đành phải ngậm miệng lại.
Lúc này Chu Lệ bắt đầu tuyên bố diễn luyện giai đoạn tiếp theo, do hắn và Chu Cao Hú chia ra lình quân đối chiến, bên Chu Cao Hú, là ba vạn kỵ binh tinh nhuệ nhất, còn lại hơn bốn mươi vạn đại quân, thì ờ bên Hoàng đế. Chiến trường đặt ra ở trong phạm vi năm trăm dặm phía nam Phương Sơn, vùng này là đại bình nguyên hiếm thấy của Giang Nam, núi thấp cùng ruộng gò hoàn toàn không ảnh hường tính cơ động của kỵ binh. Là địa mạo Giang Nam một đời hiếm thấy, có thê mô phòng tháo nguyên.
Lúc này chúng tướng đều minh bạch, hóa ra Hán vương điện hạ sè sắm vai Mà Cáp Mộc, quân đội của Mà Cáp Mộc chính là ba vạn đên năm vạn trọng kỵ, nhưng bàn về độ tinh nhuệ, tuyệt đổi không bàng ba vạn Hán vương dẫn. Mà hoàng thượng muốn thân chinh, gần như cùng là bổn mươi năm mươi vạn đại quân... Cùng không chi vi lấy nhiều lấn ít, mà là vì mang theo lương thảo cần thiết vận chuyển vào thảo nguyên.
Đương nhiên chiến trường có hạn kém xa thào nguyên rộng lớn, hạn chế sự cơ động của kỵ binh. Nhưng Hoàng thượng cùng đem gân như toàn bộ lực lượng đột kích dưới trướng, cho đối phương, khiến bên ta không cách nào dùng kỵ binh đổi kỵ binh, như vậy Hán vương sắm vai Mà Cáp Mộc, vừa chiêm được ưu thê cơ động tuyệt đôi, hạn độ lớn nhât mô phông chiến trường chân thật.
Chu Lệ phân xong, lại tuyên bố yêu cầu như không được vào thôn trấn, không được nhiễu dân, không được hỏi thăm tin tức từ dân chúng, rồi bảo Chu Cao Hú mang theo người của hắn rời đi trước.
Trước khi đi, Chu Cao Hú cười nói với Chu Chiêm Cơ:
“Tiêu tử, chiến trường cùng không phải bày dáng vẻ, cho dù là diên luyện, cùng có nguy hiếm đã thương người. Đến lúc đó gập chúng ta ngàn vạn lần đừng thế hiện, tranh thủ thời gian giơ cờ hàng là tốt nhất".
"Bên chúng ta mấy chục vạn đại quân đó".
Chu Chiêm Cơ cùng cười nói:
“Hi vọng gặp phải cùng không lớn".
“Chi mong vậy đi".
Chu Cao Hú vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, sau khi hành lễ với phụ hoàng rời khỏi doanh trướng.
Đợi phe Hán vương đi rồi, Chu Lệ liền bắt đầu phân phối nhiệm vụ cho chúng tướng, với vị tướng già sa trường này mà nói, tất nhiên quen việc dễ làm. Lệnh An viễn Hậu Liễu Thăng dẫn đại doanh, Đô Đốc Mà vượng, Trần Dực, Trình Khoan, Kim Ngọc làm phó tướng; VŨ An Hậu Trịnh Hanh dẫn trung quân, Hưng An Bá Từ Hanh, Đô Đốc Mà Anh cùng Chương An làm phó tướng; Ninh Dương Hậu Trân Mậu dân tả tiêu, Tương Thành bá Lý Long, Đô Đốc Chu Sùng làm phó tướng; Dương VŨ Hàu Tiết Lộc dàn hừu tiêu, Toại An bá Trân Anh, Đô Đôc Hồ Nguyên làm phó tướng; Thành Sơn Hậu vương Thông dân tả dịch, Bão Định Hậu Mạnh Anh, Đô Đốc Tào Đắc làm phó tướng: Đô Đôc Đàm Thanh dẫn hừu dịch, Tân Ninh bá Đàm Trung, Đỏ Đốc Mà Tụ làm phó tướng; Đô Đốc Lưu Giang, Chu vinh làm tiền phong... Phân phổi gọn gàng ngăn nắp, chúng tướng các tư có chức riêng, trách nhiệm rõ ràng, lình mệnh xuông. Chi còn lại có Chu Chiêm Cơ ờ đó vò đâu bứt tai, mong chờ Hoàng gia gia.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất