Chương 274: Xung phong nhận việc (2)
"ừm".
vương Hiền khè gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.
“Hiện giờ Ấu Quân chúng ta, chỉ mới học bày đội, nhưng lại không biết chút gì về hành quân tác chiên".
Trên mặt Mạc vấn lộ vẻ lo lắng nói:
“Có thể nói là vòng yếu nhất trong mấy chục vạn đại quân, nếu ta là Hán vương, chác chán tim tiêu diệt Ấu Quân".
“Chúng ta ở trung quân của hoàng thượng, mấy chục vạn người bao quanh, Hán vương có thể tình ra cơ hội đánh lén sao?"
vương Hiền không tin nói.
"Nếu như một mực phòng thủ, Hán vương tất tìm không thấy cơ hội".
Mạc vấn nói:
“Nhưng quân sư đừng quên, hoàng thượng là vì diễn luyện xuất kích Ngoã Lạt, tuyệt không thể nào lợi dụng sân diên tập có hạn, để đuổi vây bức Hán vương, như vậy cho dù thủ thắng, có ý nghĩa gì?"
“Đúng rồi".
vương Hiền không khôi tin phục nói:
“Hoàng thượng muốn đạt tới hiệu quả luyện binh, chắc chắn sẽ không đầu cơ trục lợi, thậm chí có thê cô ý thât bại, gõ vang hồi chuông cảnh tinh bọn quan binh".
‘Quân sư anh minh".
Mạc vấn gật đầu nói:
“Mạt tướng cũng là nghĩ như vậy, Hoàng thượng chắc chắn chi có thể tạo phiền toái cho đại quân, thậm chí cố ý lộ ra sơ hở để Hán vương tới công. Hán vương được xưng dũng tướng đệ nhất Đại Minh ta, truyệt không phải là hư danh, hắn nhất định sẽ xem xét thời thế, không xuất kích thì thôi, một khi xuất kích, thì sẽ công kích vòng yếu nhất của quân ta - cũng là Ấu Quân chúng ta".
Dừng một lúc nói:
“Lúc tác chiến trên thảo nguyên, không có doanh trại bộ đội cố định, khoảng cách giữa các bộ rất lớn, bộ phận nào cùng không phải tuyệt đôi an toàn".
“Nếu Hán vương có thể công kích được chúng ta, hắn nhất định sẽ công kích chúng ta".
vương Hiền từ góc độ phi quân sự, cũng có thể đưa ra kết luận.
“Mặc kệ trà giá đắt bao nhiêu".
“Trên thực tế, với thực lực quân ta, đối phương không cần trả giá đắt, cũng có thể một kích diệt sạch".
Mạc vấn vẻ mặt đau khổ nói:
'Thật như là dê vào bầy sói, không biết điện hạ vì sao lại đáp úng".
vấn đề là, điện hạ đà đáp ứng".
vương Hiền sác mặt trầm xuống nói:
Chúng ta thân là tướng tá, chi
cố hết sức mà làm".
Quân sư nói
Mạc vấn nghiêm mặt nói:
“Thuộc hạ không nên nói chỗ sai của điện hạ".
"ừm".
vương Hiền khẽ gật đầu, hòi:
“Nếu để cho ngươi tới lĩnh quân, ngươi sẽ làm thế nào?"
“Tùy cơ ứng biến, nghiêm phòng tử thủ".
Mạc vấn chi nghĩ quân sư đang kiểm ứa tìản lãnh của mình, lập tức nói thao thao bất tuyệt, nói đến cao hứng, lấy đầu ngón tay chấm nước trà, vừa vẽ vừa nói trên bàn, đem quân đội làm sao căm trại, như vậy làm sao trong hành tiến phòng ngự kỵ binh, làm sao cô thủ đợi viện binh, nói rất rõ ràng.
“Ngươi nói có thể dùng quân trận để phòng ngự kỵ binh?"
vương Hiển rất có bừng thủ, lệnh Chu Dũng lấy mấy xâu tiên làm binh mã, để Mạc vấn biểu diễn bày trận. Mạc vấn vừa bày vừa nói:
“Dùng quân trận lấy bộ chế kỵ, là phát minh của Tống Thái Tông, nhưng biện pháp này quá ngu xuân, bởi vì kỵ binh có thê tránh ngươi, ngươi lại đuổi không kịp người ta. Nhưng chúng ta lại không tôn tại vân đề phương diện này, bởi vì chúng ta không câu diệt địch, chỉ câu tự bảo vệ mình, còn ước gì bọn họ chạy càng xa càng tôt".
Khi nói chuyện, Mạc vấn bày ra một đại trận dùng xa trận là chính, quân trường thương ở ngoài, binh súng hòa mai ở sau, cung tiên binh ở trong, thuẫn bài thủ bảo vệ, tầng tầng phòng ngự chiếu ứng lẫn nhau, ngay cả ngoại hành như vương Hiên cùng biêt, đây là xương cứng kỵ binh không gặm nổi. Bây giờ băn khoăn duy nhất của hán là:
“Chúng ta trước đó cũng không diễn luyện qua, bây giờ học kịp không?"
“Chắc không có vấn đề gì".
Mạc vấn suy nghĩ một chút nói:
"Thứ nhất, bây giờ sĩ tốt hết sức nghe lệnh, học tập động tác đơn giản, trong thời gian ngắn đã có thê năm giữ. Còn nữa, quan trọng nhât là, đây dù sao cũng không phải là chém giêt chân đao chân thương, sẽ không chết người, sĩ tốt sẽ không vì khiếp đảm mà không kiên trì nổi".
“Nói rất đúng, xét đến cùng cũng không phải đánh trận thật, không có gì đáng sợ".
Tinh thần vương Hiền chấn động nói:
“Tối nay chúng ta vất vả một chuyến, viết ra phương lược, ngày mai trình lên cho điện hạ".
“Tuân lệnh".
Mạc vấn trầm giọng đáp ửng, hai người liền trong doanh trướng cầm đuốc mà làm, đương nhiên chủ yếu là Mạc vấn nói, vương Hiên ghi. Mạc vấn cũng đã nhìn ra, vị quân sư đại nhân này, tựa hồ không quá linh quang với đánh trận, có điều mặc kệ quân sư có biết đánh trận không, vẫn có thể thưởng thức mình như vậy, cho mình một cơ hội rửa nhục?
Nghĩ đến trường quân diễn hai năm trước, Mạc vấn thống khổ nhíu mày.
“Đúng rồi".
Mặc dù vương Hiền mất linh quang với đánh trận, nhung phỏng đoán với nhân tâm, đã lỏ hỏa thuần thanh, nhìn ra tâm sự của Mạc vấn nói:
“Hai năm trước lần quân diễn kia xảy ra chuyện gì vậy, nghe nói các ngươi ở dưới tỉnh huống cục diện cực có un thế, chủ quan mất Kinh Châu?"
“Là ta quá sơ suất".
Mạc vấn mặt hiện vẻ thống khổ nói:
"Ta chỉ nghĩ thắng một trận thật vẻ vang, binh đi hiểm chiêu, hòng thắng vì đánh bất ngờ. Nhưng quên bản thân suất lình, là quân đội của người khác, làm sao có thể giữ bí mật? Dưới tình huống đó, mạo hiêm tương đương muốn chết..."
Cho nên bây giờ ngươi lấy ổn làm chủ".
vương Hiền chợt nói:
“Bày ra trận đồng sát như vậy?"
“Trận này thất bại, khiến võ cử nhân chúng ta trầm luân hai năm, còn cộng thêm tra tấn ta hai năm".
Mạc vấn đô hốc mắt nói:
......
“Quân sư đừng cười, trong hai năm đó ta nhiều lân kiêm điêm, tông kết bai học chính là - hễ chiến, phải đứng ở thế bất bại trước, ta thà ràng trăm chiến không bại, cũng không muốn đại thắng chín mươi chín trận, cuối cùng lại thất bại thảm hại".
Điều này có gì mà buồn cười'
vương Hiền nghiêm mật nói:
“Người thiện chiến không cần công hiển hách, ta nghĩ cũng chính vì nguyên nhân này đi".
“Quân sư".
Trong lòng Mạc vấn, lại dâng lên một cỗ tình cảm kích động 'Người sinh ta là cha mẹ, người hiểu ta là quân sư'.