Đại Quan Nhân

Chương 275: Trường chinh (1)

Chương 275: Trường chinh (1)
Nữa đêm ngày đó, chợt có mệnh lệnh truyền đến, đại quân canh ba nấu cơm, canh năm xuất phát, vì để không xảy ra sai sót, vương Hiền chi ngủ hai canh giờ, liền ngồi dậy thúc giục thuộc hạ chôn nôi nâu cơm. Ra ngoài xuất phát tất nhiên không cách nào so sánh được với trong doanh trại, hoá đầu quân đem gạo mạch có sẵn nấu một nồi lớn, thêm chút hạt muối thô, sau khi chín rồi múc vào trong mù sắt, hoặc là ngắt hai nhánh cây làm thành chiếc đùa, hoặc là dứt khoát dùng tay múc ăn, qua loa giải quyết bừa sáng.
Gạo mạch còn lại được vê thành cơm nắm, một người hai cái, tạm thời làm bừa trưa, đây cùng là nguyên nhân vì sao lúc nấu cơm phải bò thêm muối vào.
Bản thân vương Hiền cùng không chú ý ăn cơm, thúc giục các đội mau chóng ăn xong bừa, tranh thủ thu dọn xong hành trang chuẩn bị lên đường, chi có tranh thù như vậy mới không làm lờ thời gian xuât phát.
Sau khi đại quân khởi hành, hắn mới ngồi ở trên xe ngựa, nhận lấy cơm nấm Ngô vi đưa tới, ngấu nga ngấu nghiến bắt đầu ăn.
vừa mới ăn xong một cái cơm nắm, liền thấy Chu Chiêm Cơ tới, sắc mặt không vui nói:
“Ngươi bảo bọn họ thao luyện trận hình gì vậy? Ô Quy trận sao?”
“Nếu không thi sao?”
vương Hiền vừa vặn nghẹn đến cuống cuồng, tiện thế cho hắn một cái nhìn khinh thường thật lớn nói:
“Ngươi còn muốn cùng bọn họ đao thật thương thật liều mạng một trận?”
“Cái đó phải thật sự dùng được, bàng không đế bọn người Chu Chiêm Hác chê cười rồi.”
Chu Chiêm Cơ vẻ mật khô sờ nói.
“Lúc thật sự dùng được, ngươi cùng sè không nghi như vậy.”
vương Hiền đấm đấm ngực, nuốt xuống một ngụm kia nói:
“Điện hạ, chúng ta đà biểu hiện xuất sắc rồi, phần còn lại chi cần giừ nguyên không bại là được rồi, ngàn vạn lần đừng nghĩ quá nhiều.”
“Ta không có nghĩ quá nhiều.”
Chu Chiêm Cơ cùng biết bản thân suy nghi muốn rong ruổi chiến trường, chém giết bốn phương, không thực tế cho lắm, nhò giọng nói:
“Chi là cảm thấy co như vậy quá không có tinh thần.”
“Tôn Tử nói, kê mạnh phải tiên vi bất khá thắng, đì đài địch chi khã thắng.”(l)
(1) Tiên vi bất khả thắng, dì đài địch chi khả thắng: Trước tiên phải tạo lập ra được cái thế không thế thắng nơi mình trước mọi mưu đồ tấn công đánh bại từ phía địch nhân, cần phái luôn luôn vừa chực chờ hân hoan đón lấy những sai lầm tự có mang ý nghĩa mở đường bại vong từ địch.
vương Hiền ngay tại chỗ bày sạp.
“Ta biết, còn nói kẻ thiện chiến không có công lao hiển hách.”
Chu Chiêm Cơ bĩu môi nói:
“Lên mặt cụ non.”


“Người trê tuổi à, bị thiệt thòi rồi thì mới biết cái đáng quý của lào luyện đấy.”
vương Hiền dứt khoát bày ra dáng vẻ người lớn cho hắn xem.
“Ngươi lớn hơn ta một tuổi chứ mấy.”
Chu Chiêm Cơ bìu môi nói.
Hai người đang nói chuyên, có cẩm Y vệ đến truyền lệnh nói, hướng tây bốn mươi dặm phát hiện tình hình quân địch, đại quân cánh phải đà nhanh chóng nhận lệnh, cấp tốc đi về hướng tây. Hoàng đê lệnh các quân đội còn lại phòng ngự tại chô, giữ vừng tư thái lâm chiên.
Chu Chiêm Cơ tiếp chi, vội ra lệnh một tiếng, đại quân dừng lại tiến bước, bắt đầu đào rãnh, bố trí chướng ngại vật, xa trận, hình thành dặi phòng ngự vòng tròn. Ờ trên sân huấn luyện đà thành thói quen, khiên cho tât cả mọi người không dám lười biêng, dựa theo yêu câu của vương Hiền, bố trí cẩn thận ti mi.
Nhanh chóng tranh thủ, sau nữa canh giờ, công sự vừa vặn hoàn thành, lại có ý chi truyền đến, cành báo giải trừ, đại quân tiếp tục xuất phát. Chúng tướng tức giận đến mức muốn chửi tục. Lại đành phải đem chướng ngại vật cự mà chất lên xe, dẫn thuộc hạ tiếp tục lên đường.
Từ đó về sau, hoàng đế vẫn đang không ngừng truyền đạt ý chi, các lộ quân đội không ngừng xuất phát về các hướng phía đông phía tây, đến khi chạng vạng hạ trại, vương Hiền có thể rò ràng cảm giác được, liên doanh mênh mông bát ngát trước kia, quy mô nhò không ít.
Hôm nay, quân Minh hành quân chăng qua bôn mươi dặm, cùng đà khiến cho ấu quân lần đầu lên chiến trường, câm thấy uể oải không chịu nôi. Điêu này cùng khó trách, lau mô hôi như mưa xây dựng công sự hai canh giờ, lại đi một ngày đường, lại chi ăn hai nắm cơm, thần tiên cùng không chổng đờ nổi.
Dưới sự đôn đốc của vương Hiền, bọn quan binh miễn cường vực dậy tinh thân, xây dựng công sự, đóng quân hạ trại. Chống đờ của các tướng sĩ, là hoả đầu quân sau lưng bọn họ đang chôn nồi nấu cơm . . .
Cơm còn chưa nấu chín, công sự cùng chưa dựng xona. đột nhiên truyền đến tiếng kèn hiệu, quân địch thừa dịp bọn họ đặt chân chưa ổn, không ngờ tiếp cận cách quân Minh một dặm tiến đến khiêu chiến, lần này hoàng đế lại không hạ lệnh, đê các đội tự mình đối phó. Chu Chiêm Cơ không dám chậm trễ, một mật sai người đến ngoài doanh quan sát, một mặt bày trận nghênh địch.
Cuối cùng dưới sức uỵ hiếp của súng pháo cung tiễn dày đặc của bên ta, đôi phương không thê không liên tiêp bại trận thoái lui, nhưne trận doanh không loạn, chậm rài lui về phía sau, chinh tề đâu vào đay, rò ràng bất cứ lúc nào cùng sè quay lại. May mà một chiếc xa doanh ben ta liền đuổi theo sau quân địch, không ngừng bắn phá, xua đuổi quân địch, cả đêm này, đại doanh rốt cuộc mới yên ôn. Nhưna sữa xonầ công sự cơm nước xong xuôi, cùng đà là lúc nửa đêm, bọn quan binh cảm aiác vừa mới chợp mặt một chút, lại vang lên tiếng còi hiêu chuẩn bi xuất phát, lần này hoà đầu quân thậm chí không kịp nấu cơm, đại quân liền xuất phát.
ĐÓỊ bụng đi nửa đệm, trời mới tờ mờ sáng, bọn quan binh vừa mệt vừa hêt sức, oán khí đây bụng, sĩ khí đà không cách nào so sánh với lúc ban đầu được, huấn luyện tiến lên cùng trờ thành phờ phạc rù rượi
“Người là sắt cơm là thép, một bừa không ăn đói sắp xiu rồi ”
Chu Chiêm Cơ đà chẳng quan tâm phong cách hay khôns nừa rồi, trên mặt thần sắc lo lắng nói:
“Bụng rỗng làm sao hành quân đánh giặc được?”
“Chúng ta không có kinh nghiệm.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất