Chương 277: Bắt giặc phải bắt vua trước (2)
Chu Chiêm Cơ mặt trầm như nước, lời này của đối phương đánh vào mặt tư tường, bản thân vừa muốn làm võ tướng dùng mãnh, lại phải chú ý đến hình tượng nhân ái, thật sự là tự mâu thuân, không thê nào trả lời. Nhưng hắn dù sao không phải người thường, ngửa mặt lên trời cười to một hồi, mượn cơ hội nghĩ kỳ lí do thoái thác, mới nghiêm mặt, trâm giọng nói:
“Hiền đệ lời này sai rồi, hoàng gia gia quyết chí muốn quân diễn, tức yêu cầu chúng ta chân thực chiến đấu, xem đây như là chiên trường chân chính, huống hồ, nếu đem các tướng sĩ không bắn một mũi tên thì đã đầu hàng quân địch, phần si nhục này và quân diên có liên quan với nhau chứ? Người nào bằng lòng cả đời gánh chịu phân si nhục này?”
Một câu cuối cùng, hắn quát lớn, không chỉ nói cho Chu Chiêm Hác nghe, càng là nói cho ấu quân sau lưng nghe.
vương Hiền không hổ là cộng sự tốt của Chu Chiêm Cơ, lập tức cao giọng hô lớn:
“Không.”
Chúng quan binh cũng cùng lớn tiếng hô to theo:
“Không.”
Các tướng sĩ cùng nhau hô quen khẩu hiệu, một tiêng 'không' này, hêt sức chỉnh tề vang dội, khí thế vạn phần.
Chu Chiêm Hác bị hơn một vạn người đồng thời hô vang, thoáng cái không để ý, suýt chút nữa từ trên lưng ngựa ngà nhào xuông, nhât thời giận tím mặt, quát:
“Chu Chiêm Cơ, ngươi lập tức hạ lệnh ném cung tiễn đao thượng xuống đầu hàng, bàng không lệnh kỳ ta vừa vung lên, vạn nỏ cùng băn, nếu như ngươi bị ngộ thương rồi, không thê trách cứ gì dược ta.”
“Bớt nói nhảm đi, đao kiếm không có mắt, nghe theo mệnh trời thôi.”
. ... ....... ,____...
Chu Chiêm Cơ hừ lạnh một tiêng, đôi với chúng tướng sau lưng nói:
“Lần này ta làm gương cho binh sĩ, cùng bọn ngươi đồng sinh cộng tử.”
Hắn bị Chu Chiêm Hác kích thích, kích ra luồng huyết khí hào hùng trên người, khiến cho tướng sĩ ấu quân lòng tin phục không thôi, điên cuồng hô thiên tuế.
“Giỏi lắm, giỏi lắm.”
Chu Chiêm Hác thấy mình vốn muốn nhục mạ đối phương, Ịại bị Chu Chiêm Cơ biến thành đại hội động viên, lập tức tức nô phôi, từ trong lồng ngực móc ra một tấm lệnh kỳ, vừa muốn phất cờ, đột nhiên nảy sinh dị biến, chi thấy thân binh dắt ngựa cho Chu Chiêm Cơ, bât ngờ giống như tên rời khỏi cung, bổ nhào tới người hắn, tung người yài cai, liền vượt qua khoảng cách mười trượng, đi đến trước người của hắn.
Thị vệ của Chu Chiêm Hác vội lao lên ngăn cản, người nọ lại giống như ma quỷ, thấp người chui qua từ trong kẽ hở người, đợi bọn thị vệ quay đầu, hắn đã thò tay kéo cương ngựa Chu Chiêm Hác. Chu Chiêm Hác vội vung đao chém gấp, người kia thân mình trùn xuông, lại chui qua bụng ngựa, khi xuất hiện lần nữa, đã nhảy lên lưng ngựa, Chu Chiêm Hác vội vung khuỷu tay đánh tớiđại bị ẩn xuống đại huyệt trên lưng, nhúc nhích cũng không dám.
Thật ra Chu Chiêm Hác thuở nhỏ tập võ, thân thủ không tồi, nhung bi đối phương ba chiêu hai thức liền tóm gọn, chỉ có thê nói là người mạnh con có người mạnh hơn ...
Cao thủ này đương nhiên là Nhàn vân thiếu gia, hắn vốn được vương Hiền nhờ vả bảo vệ Thái tôn, thây Chu Chiêm Hác bộ dạng kiêu ngạo, nhất thời kích động ra tay.
Những thị vệ kia thấy thế tử bị bắt, tất nhiên vừa sợ vừa giận, lớn tiếng đe doạ, bảo Nhàn vân thả thế tử ra, bằng không sẽ đem hắn băm cho chó ăn, nhưng Nhàn vân thiếu gia là người từng chết qua một lân, làm sao có thể bị bọn họ hù dọa được? Dùng đao của Chu Chiêm Hác đặt trên cổ Chu Chiêm Hác, đầu gối phải khẽ húc yào trên cổ ngựa, chiến mã quý báu kia liền nghe theo đi vào trong trận âu quân.
Những thị vệ kia sợ ném chuột vỡ bình, quả nhiên không dám cản trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mang thế tử gia đi.
Chu Chiêm Cơ đà sớm trở về bổn trận, thấy Nhàn vân dùng đích thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai, đem Chu Chiêm Hác từ trước trận băt
về, tất nhiên vui mừng như tóm được cái gì đó, ra sức khen ngợi vương Hiền nói:
“Đây là ngươi sắp xếp phải không, hay cho bắt giặc phải bắt vua trước.”
Nói xong thanh âm nhỏ dần nói:
“Có điều lần sau tốt nhất sớm báo một tiếng trước ...”
“Chuyện xảy ra gấp gáp, không kịp thương lượng với điện hạ, lần sau biết rồi.”
vương Hiền nhẹ giọng đáp, nhưng trong lòng ngầm cười khổ, đâỵ là Nhàn vân thiếu gia tự chủ trương được không? Ta vừa rôi cũng giông như đám tiểu tử này sững sờ cả người.
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, công phu của ca ca ngươi làm sao cao như vậy?”
vương Hiền liếc mắt nhìn tiểu bộ dáng tuấn tú bên cạnh.
Tiểu thị vệ kia đương nhiên là Linh Tiêu giả trang thành, nàng cho vương Hiền cái nhìn khinh thường vô cùng đẹp đẽ nói:
“Công phu của ca ta vẫn cao như vậy.”
“Không nhìn ra.
vương Hiền cười hắc hắc.
Lăng Tiêu sững sờ, ý thức được hắn chi chính là ở Phô Giang, lân kia Nhàn vân thiêu chút nữa tiêu đời, không khỏi găt giọng:
“Đối thủ lần đó, lại là Thập Tam Thái Bảo đó mười mấy năm trước đã uy chấn thiên hạ rồi...” !
vương Hiền liên tục nháy mắt, nàng mới chưa nói ra bốn chừ 'đại nội cao thủ'.
Lúc này, Nhàn vân áp giải Chu Chiêm Hác trở về bổn trận, các quận sĩ vội vàng mở ra khe hở xa trận, hoan hô nghênh đón anh hùng chiên thắng trở về.
Chu Chiêm Cơ đầu tiên là gật đầu thật mạnh với Nhàn vân, sau đó lại nhìn Chu Chiêm Hác nói:
“Thật có lỗi Chiêm Hác, hai quân giao chiến không có huynh đệ.”
Lời vừa rồi từng nói, bị hắn thừa dịp nóng hổi hoàn trả nguyên trạng, Chu Chiêm Hác tức giận tới mức mắt trợn trắng, con vịt nâu chín mạnh miệng nói:
“Ngươi bắt ta cũng vô dụng, đại quân của ta vẫn sẽ tiêu diệt các ngươi.”
Dù sao cũng là diễn tập, Chu Chiêm Cơ cũng không cách nào lấy tính mạng Chu Chiêm Hác để uy hiếp đối phương lui quân.
“Ai nói vô dụng.”
Chu Chiêm Cơ hừ lạnh một tiếng nói:
“Đem thế tử điện hạ cột vào trong xa trận, ta xem còn ai dám bắn tên.'
Chiêu ngoan độc này, so với bia đỡ đạn còn lợi hại hơn.
Chu Chiêm Thản cùng chúng tướng bên kia hai mặt nhìn nhau, vốn tưởng rằng dễ như trở bàn tay, ai ngờ lại bị người ta băt giam chủ tướng, không khỏi đều có chút há hốc mồm.
“Điện hạ, làm sao bây giờ?”
Nhìn đối phương buộc thế tử trên xe, còn ai dám bắn tên nữa? Nhưng nếu như không thể bắn tên, thì làm sao đối phó từng tầng từng tâng xa trận kia? Chẳng lẽ thật sự phát động tấn công? vậy sẽ làm bị thương chiến mã quý báu.
Nếu là đánh trận thật, các tướng sì tất nhiên sẽ không đáng tiêc chiên mã, nhưng đây dù sao cùng là quân diễn, đáng đê bù đám bảo bôi tôt nhất này vào sao? Chúng tướng cảm thấy đáp án không cân nói cũng biết.