Chương 279: Thành đôi (1)
'rân Bách Thành
VŨ khí bí mật này là lúc vương Hiền đang đi qua rừng trúc đột nhiên nghĩ ra, một trăm năm sau anh hùng dân tộc Thích Kế Quang, không phải là dùng thứ đồ chơi này mà đem giặc Nhật quét cho phải gào khóc thảm thiết sao? VÌ thể hắn ra lệnh cho binh sĩ chặt từng cây từng cây xuống bỏ vào trên trên xe ngựa.
Đối với việc này, huynh đệ Tiết gia cũng chỉ cười nhạt, cho rằng đây chỉ là một ý tưởng quái dị, sè hại chết tam quân. Chu Chiêm Cơ cũng khó có thể lý giải được, lén lút hỏi vương Hiền, chẳng lẽ thật sự định dùng trúc để ngăn địch sao?
vương Hiền nhưng lại nghiêm mật nói ra một phen đạo lý:
“Giữa bộ binh với kỵ binh, nếu muốn không phải rơi xuống thế hạ phong, chỉ có thể dựa vào lực lượng kết trận, mà nếu muốn tạo dụng được áp lực cường đại, cân phải giữ cho trận hình không được loạn, ngoại trừ bình thường nghiêm khắc huấn luyện, còn phải trợ giúp binh sĩ vượt qua sự sợ hãi trong lòng. VŨ khí thì bình thường, kiêu dáng thì mòng manh, không đủ để cho bọn họ an tâm, mặc dù ngày thường tập luyện hết sức kỹ càng nhưng lúc gặp phải cường địch thì vân sẽ hoảng hốt thất thố như cũ, đem mấy thứ huấn luyện học được gì đó vứt lên chín từng mây. Mà loại tre bương cành lá tươi tốt, thừa sức che giấu một người, trước mắt chỉ có cái này mới khả thị, kẻ địch khó đến gần, trợ khí giúp thêm can đảm, dân chúng dù chưa trải qua huấn luyện cũng dám đứng dậy chống lại."
Lời nói này khiến cho Chu Chiêm Cơ lộ vẻ nghiêm túc, nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy mặc dù trên đời chưa bao giờ xuât hiện loại vũ khí này, nhưng vương Hiền nói cũng rất có đạo lý, nếu muốn thử nghiệm còn có nơi nào thích hơn hơn so với diên tập sao?
Xuất phát từ sự tín nhiệm trước sau như một đối với vương Hiền, hắn đồng ý xem xét chiến pháp giống như trò đùa này, giờ phút này cuối cùng cũng đã thấy được kết quả - hiệu quả không phải là tôt bình thường, mà là cực tốt, dựa vào lang tiển (tên của vũ khí làm băng trúc bương) hộ thân, đối diện với triều Đại Minh, cũng có thê gọi là đội kỵ binh tinh nhuệ nhất hiện nay nhưng những ấu quân sĩ tôt mới trải qua huấn luyện quân sự chưa được mấy ngày kia lại không hề sợ hãi, tay cầm lang tiển vù vù như xé gió mà đánh đến, khiến đối phương căn bản không cách nào có thể tới gần.
Ở bên kia, Chu Chiêm Thản tức giận đến lông tóc đều dựng đứng cả lên, lớn tiếng kháng nghị với vương công công:
“Một trận diễn tập nghiêm túc như vậỵ lại bị bọn họ biến thành trò đùa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì còn ra thể thống gì? vương công công, ngươi có quản được hay không..?"
Lời còn chưa dứt, đột nhiên lại là một trận tiếng súng dày đặc, sau khi khói trắng qua đi, rất nhiều kỵ binh thối lui khỏi chiến trường. Hóa ra là tay súng hỏa mai của âu quân, dưới sự bảo vệ của lang tiên đà đánh bạo từ sau xa trận bò dậy, tiếp tục bắn ra một loạt đạn.
“Điện hạ đợi một chút, đừng sốt ruột."
Thái giám là người bên cạnh Chu Lệ, đã cùng hắn Nam chinh bắc chiến nhiều năm, cho dù chưa ăn qua thịt heo cũng đã gặp thây qua heo chạy, ánh mắt đúng là không lầm. vương công công híp măt thây trên mặt ấu quân biểu tình từ lúc khởi điểm là bất đắc dĩ dân dân đã biên thành nghiêm túc, nói:
“Thần không thấy ấu quân có chỗ nào phạm quy, hơn nữa hiệu quả rất khá, ta có lý do gì can thiệp đây?"
Chu Chiêm Thản không phản bác được, nhìn mặt trời đã ngã về tây, bên ta lại từ đầu đến cuối đều như chó cắn con nhím, không có chỗ để cạp xuống, hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, hắn hạ quyết tâm không thèm để ý đến quân tiên phong còn đang dây dưa với đôi phương mà lệnh cho hậu trận bắn tên, tiêu diệt những lang tiển binh kia.
Ai ngờ ấu quân bên kia đã sớm có chuẩn bị, dưới sự chi huy của Mạc vấn, chúng quan quân tự mình giơ ván cửa lên, bảo vệ cho lang tiên binh dưới làn mưa tên. Giờ ai cũng có thể nhìn ra, âu quân đã vượt qua được sự sợ hãi đối với kẻ địch, sĩ khí càng ngày càng dâng cao.
“vương công công, cái này nên can thiệp được rồi chứ?"
Chu Chiêm Thản giống như oán phụ, không ngừng oán giận với vương thái giám:
“Ngươi từng thấy ai dùng ván cửa mà đỡ mũi tên chưa?"
“Cũng vẫn có thể xem là một loại sáng kiến."
vương công công nói xong, lại nhỏ giọng bổ sung một câu:
“Chỉ cần bọc thêm bên ngoài một lớp da là được."
® , .................
m “Công công nếu như cứ thiên vị một bên như vậy, trận chiến này Ê' cũng không có cách nào đánh được."
CD
S- Chu Chiêm Thản nổi giận nói:
“Đến lúc đó công công làm sao giải thích với phụ vương ta?"
vương công công nghe vậy liền biến sắc, hắn và Hoàng Nghiễm đều giống nhau, ngày thường cũng liên hệ với Hán vương nhiêu lắm, cũng nhận được không ít ưu đãi, mặc dù không muôn đăc tội với Thái tử, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn phải hướng về Hán vương nha.
Cân nhắc một chút, dưới sự thúc giục của Chu Chiêm Thản, vương công công lần nữa bảo ngừng diên tập, không cho phép ấu quân sử dụng cánh cửa để đỡ tên, cũng không cho phép dùng trúc bương đê mà ngăn địch. Chu Chiêm Cơ tất nhiên không chịu đồng ý, lần này hắn lẽ thẳng khí hùng, trúc với cửa đều không đả thương người, dựa vào cái gì không cho chúng ta dùng?
“Chiến trường há lại là trò đùa?"
vương công công có chút chột dạ nói.
“vậy hãy để cho bọn họ phá được trò đùa này của ta đi."
Chu Chiêm Cơ nói xong, híp mắt nhìn vương công công nói:
“Công công thiên vị một bên, chẳng lẽ cho là ta cùng với phụ thân đều là kẻ dễ bị khi dê sao?"
"Này..."
Lúc này quả thật là làm khó nhau nha hai vị phụ thân này ai cùng không thể đắc tội, vương công công suýt nữa hộc máu mà chết.
Chu Chiêm Cơ lại hướng về phía Chu Chiêm Thản mà mắng:
“Tiểu Tam, chưa từng thấy ngươi như vậy nha, vừa có chút trở ngại liền nháo ầm ĩ, ngươi thiệt giống như đứa nhò ba tuôi nha, không lẽ lúc đánh trận thật sự, ngươi có thể đánh một chút liền kêu ngùng lại sao?"
“Nếu là đánh trận thật, ta đã sớm diệt sạch ngươi."
Chu Chiêm Thản mặt đen lên nói.
“Thủ hạ của ngươi đúng là kỵ binh đệ nhất thiên hạ, thủ hạ ta là quân sì vừa mới thành lập mấy tháng, ngươi thật đúng là nói mà không biêt xấu hổ."
Chu Chiêm Cơ cười nhạo nói:
"Đem trận chiến này đánh thành như vậy ta cũng phải thấy dọa người thay ngươi, lại còn giở trò tiểu xảo càng dọa người ta chạy đến nhà bà nó luôn."
Chu Chiêm Thản tức giận đến sôi máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Chiêm Cơ, ngươi có dám một mình đấu với ta không?"
“Ha ha ha, có gì mà không dám."
Chu Chiêm Cơ cất tiếng cười to nói:
‘Phóng ngựa tới đây đi.
Chúng tướng vội vàng kéo Chu Chiêm Thản lại, cực khổ khuyên nhủ:
“Thái tôn điện hạ võ nghệ cao cường, ngài không phải là đối thủ của hắn đâu."
Cút đi!
Có câu nói thật mất lòng, Chu Chiêm Thản nổi giận nói:
“Đều là cháu nội của Hoàng gia gia, hắn cũng không phải là ba đầu sáu tay."
Nói xong cầm lấy một thanh ngân thương, chi tay vào Chu Chiêm Cơ nói:
“Hôm nay sẽ cho các ngươi nhìn xem, ngân thương tiểu bá vương ta đây làm cách nào để đánh bại tên đen thui kia."
Nói xong không để ý chúng tướng ra sức ngăn cản, thúc ngựa tiên lên, cùng Chu Chiêm Cơ mặt đôi mặt.