Chương 279: Thành đôi (2)
Hai người này dùng vù khí cùng quá đáng sợ, một người là ngàn thương nặng ba mươi sáu cân, một kẻ là Yên Nguyệt Đao nặng bôn mươi tám cân, vừa xông vào đà đánh cho đôm lửa văng khăp nơi, chiêu chiêu đều là tư thế có thể lấy mạng người, chúng tướng vây xem hai bên cùng đều đầu đầy mồ hôi, lúc này nếu có gì không hay xảy ra, bọn họ cùng đều gánh không nôi.
Chẳng qua khiến tướng lình Long Tương quân hơi an tâm chính là, biếu hiện của Chu Chiêm Thản so với ngày thường cao hơn một bậc... Chu Cao Hú trời sinh thần lực, là mành tướng đệ nhất của quân Đại Minh, Chu Chiêm Thân lại rất được hắn yêu thích, tất nhiên là có chút tài năng. Chẳng qua là người này xưa nay tận lực giấu tài, chi chịu đánh với kỳ nhân, hôm nay bị Chu Chiêm Cơ chọc giận triệt đẻ, hăn cùng chẳng quan tâm nhiều như vậy, đem hết thảy công phu giừ nhà đều xuất ra.
Đảo mắt hai người đà giao thủ mười mấy hiệp, chi thấy Chu Chiêm Cơ đờ trái hờ phải, dần dần không địch lại nôi, ra sức bô xuống một đao, thúc ngựa bò đi. Chu Chiêm Thản thấy thể liền mừng rờ, vội thúc ngựa chạy lên phía trước. Hai người một chạy một đuổi, lúc cách xa nhau khoảng chừng bảy thước, Chu Chiêm Thản thay đôi đâu thương, dùng đuôi thương hung hăng đâm vào giữa lưng Chu Chiêm Cơ, lần này tuy ràng không lấy đi tính mạng của hăn nhưng mà có thê làm cho hãn bị trọng thương.
Trong tiếng kinh hài của mọi người, Chu Chiêm Cơ giống như có mắt sau gáy, lại xoay người nháy xuống ngựa, khó khăn lắm mới tránh thoát được một thương kia. Chi thấy hấn sau khi rơi xuống đất, cơ thể xoay vần, Yến Nguyệt Đao trong tay quét ngang, đem chân của con ngựa mà Chu Chiêm Thân đang cười đồng loạt chém đứt hết, ngựa chiến kêu thâm một tiếng khuỵu xuống đất. Chu Chiêm Thản không có dự đoán được một chiêu này của hấn, vội hai chân rời khỏi yên ngựa, bay lên trời, đồng thời đem ngân thương mành liệt đâm xuống, nhưng lại không thấy bóng dáng của Chu Chiêm Cơ đâu cả.
“Cẩn thận phía sau."
Tướng lình của Long Tương quân, mất thấy Chu Chiêm Cơ lăn đến phía sau lung của hắn, nâng lên phần thân trên tay cầm đại đao giơ lên cao, một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, Chu Chiêm Thản đang ờ giừa không trung đà không còn cách nào có thể né tránh, mắt thấy sắp bị chém thành hai khúc, cổ tay của Chu Chiêm Cơ lúc này mới run lên, mặt đao hướng xuống biến từ chém thành đập, giống như đập con ruồi, khiến Chu Chiêm Thản bị đập ngà mạnh xuống cát bụi.
Chu Chiêm Thản bị một đòn nghiêm trọng này, thoáng cái liền ngất đi. Chu Chiêm Cơ khom lưng ôm lấy thất lưng của hắn, xoay người lên ngựa, trở về trận doanh của mình trong tiếng hoan hô rung trời của quan binh thủ hạ.
Quan quân của Long Tương vệ lại trợn tròn mắt, hai vị điện hạ đều đà bị bắt, giờ phải làm sao mới tốt đây? Ai nấy đều nhìn về phía vương công công, vương thái giám nhưng lại như trốn tránh quay đâu sang ngó phía khác. Chúng tướng hợp kế, đành phải không thể làm gì khác hơn là là một bên gia tăng tấn công, một bên vội nhanh chóng báo tin cho vương gia...
Ngoài vài chục dặm, hai vạn thiết kỵ dưới sự chi huy của Chu Cao Hú, tại đại doanh của đối phương giết như chốn không người, sì khí bừng bừng giống như trên chiến trường Tình Nan năm đó. Điều duy nhất khiến hắn không vui chính là thể từ Chu Chiêm Hác của hắn lúc tấn công với ấu quân bị lật thuyền trong mương, cho dù có toàn diệt đối phương đây cùng là một viết nhơ khó có thể che dấu được.
Sau khi hoàn thành thang doanh lần thứ năm, dựa theo kế hoạch đại quân hẳn là sắp tụ hợp với Long Tương vệ lên phía bắc, rời khôi chiến trường. Trên đường chạy tới địa điểm tụ hợp đà hẹn trước, trên mặt Chu Cao Hú lộ vê cười lạnh nhè nhẹ, lần này mình dùng mấy vạn kỵ binh, đem mấy chục vạn quân đội được điều động của lão Đại phá thành từng mãnh nhỏ, làm trò hề cho mọi người xem. Huynh chuột đệ hô, lại còn có phụ hoàng đang xem xét cao thấp, thật sự khiến người ta thoải mái.
Nghĩ tới đây, hấn lại có chút hối hận, lúc trước thật không nên đề — xuất phụ thân đánh với phụ thân, nhi tử đánh với nhi tử một cách rầm rộ, =“ để cho hai huynh đệ Chu Chiêm Hác mang quân đi đánh âu quân. Bây . giờ Chu Chiêm Hác bị bắt, chuyện vốn dĩ đà hoàn mỳ nay lại có vết nhơ S- như thế, thật sự khiến người ta tiếc nuối.
“Không biết điện hạ bên kia thế nào?"
Long Tương tả vệ Chi Huy Sứ vương Bân nhỏ giọng hỏi. Thật ra hắn lo lắng cho quân đội cùa mình thì đúng hơn, vương gia vì muốn rèn luyện nhị vị điện hạ, cổ ý đem bọn họ giừ ờ bên người, đám bên kia ngàn vạn lần đừng xảy ra điều gì sai sót thì mới tốt.
"Giờ cùng là gần hết thời hạn rồi, hẳn là đà kết thúc diễn tập cùng nên."
“Yên tâm đi, kỵ binh đánh với bộ binh, cho dù diệt không sạch thì Long Tương vệ cùng sè không có chuyện gì đâu."
Một tướng lành khác trấn an hắn, nói.
'vậy thì tốt.
vương Bàn gật gật đầu.
Sắc mật của Chu Cao Hú lại âm trầm, xem ra việc Chu Chiêm Hác bị bắt, khiến cho tướng lình và thủ hạ đối với năng lực của nhi tử hắn sinh ra sự không tín nhiệm rất lớn. Nhưng hắn không muốn nhiều lời, hắn chi muốn dùng sự thật để chứng minh. Trong đầu buồn bực hành quân một canh giờ, đang lúc hoàng hôn, người mang tin tức của Long Tương vệ rốt cuộc đà chạy đến.
Tuy là diền tập, nhưng trên mặt người mang tin tức này lại tràn ngập vè hoảng hốt, xoay người xuống ngựa, run giọng nói:
vương gia, Tam điện hạ cùng bị bất rồi.
Cái gì?
Chu Cao Hú như ăn phải mồi bọ, nhất thời nói không ra lời.
vương Bân vội hỏi:
'Quân binh tổn thất như thế nào?"
"Quân binh ngược lại tổn thất không lớn.
Người mang tin tức nhò giọng nói.
vậy sao lào Tam lại bị bắt chứ?
Chu Cao Hú rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, thanh âm lành lèo dọa người hỏi.
“Tam điện hạ muốn cùng thái tôn một mình đơn đã độc đấu, trúng đao kể của người ta, bị đánh xuống ngựa rồi bị bắt được..."
Người mang tin tức nhò giọng nói.
Được, được, được lắm.
Chu Cao Hú sắc mặt xanh mét nói liền ba tiếng, trợn mắt nói:
“Truyền lệnh chuyển hướng, cô muốn đích thân đi hội họp với đứa cháu ngoan của ta."
Chúng tướng cùng đều cảm thấy không ổn, nhưng ai dám khuyên Hán vương đang trong cơn nồi giận đây? Đang trong lúc chuyên hướng, đột nhiên một tên Câm Y vệ câm trong tay hoàng kỳ bay nhanh đên, cao giọng nói:
“Hoàng thượng có lệnh, diễn tập kết thúc, đại quân nghi ngơi và hồi phục ngay tại chỗ, tất cả quân lính đều thăng trướng."