Chương 292: Nhà mới (1)
Xe ngựa tựa hồ vừa chạy ra Đông cung liền ngừng lại, Chu Chiêm
Cơ nhảy xuống xe, chỉ cao môn đại viện trước mắt nói:
“Mau nhìn thử, có vừa ý không?"
'Có hơi quá..."
vương Hiền nhìn quy chế tòa nhà này, mặc dù làm theo phong cách đơn giản khi mới khai quốc, nhưng vân có thể nhìn ra là chỗ ở của quan
lớn.
“Đây tựa hồ là dinh thự của quan tứ phẩm".
“Yên tâm đi, hai ngày này liền bảo người sửa khung cửa, xóa những thứ hư đầu hại não kia là được rồi".
Chu Chiêm Cơ cười nói:
“Hơn nữa, là nhà ta tặng cho ngươi, ai dám nói thêm cái gì?"
“Quá khoe khoang rồi..."
vương Hiền thở dài nói.
“Ngươi phải suy nghĩ đến mặt mũi bổn điện hạ chứ, tòa nhà quá keo kiệt ta sao ra tay được".
Chu Chiêm Cơ rắm thúi nói.
"Không có bảo ngươi tặng..." vương Hiền bất đắc dĩ nói.
"Ta cần phải tặng".
Chu Chiêm Cơ chém đinh chặt sắt nói.
Khi nói chuyện, cửa phòng bên trong mở rộng, lộ ra trung niên nhân mặc áo cà sa màu xanh, đầu đội khăn vuông bình định, da mặt trắng nõn, vừa thấy được Chu Chiêm Cơ vội quỳ xuống thinh an.
“Đứng lên đi".
Chu Chiêm Cơ khè gật đầu, chỉ vào vương Hiền nói với trung niên nhân:
“Đây là quản sự trong phủ, tới gặp chủ nhân nhà ngươi đi".
“Tiểu nhân Trần Phát bái kiến chủ nhân".
Trung niên nhân vội vái chào với vương Hiền thật sâu.
“Ách, miễn lễ".
vương Hiền hơi khựng lại, vẫn theo ý của Chu Chiêm Cơ mà khẽ gật đầu.
“Đương nhiên, quản gia kia chỉ tạm thời sống ờ đây giám đốc, chờ sau khi ngươi vào ở, nếu không hợp tâm ý, tùy tiện đổi là được".
Chu Chiêm Cơ cười nói với vương Hiền, rồi nói với Trần vu bảng quản sự bên cạnh:
“Thật đến lúc đó, ngươi bớt nói giúp với quân sư đấy'
“Thần biết rồi".
Trần vu vội đáp.
“Không biết hai vị là..."
vương Hiền nhẹ giọng hỏi.
"Đây là Tam thúc của ta".
Trần vu xấu hổ khẽ cười nói:
“Có điều quân sư yên tâm, nếu Tam thúc ta không ổn, ta cũng sẽ không đề cử hắn với gia, Tam thúc ta mười năm trước làm quản gia Bá gia ở An Bỉnh, nổi danh trung thần cần cù và thật thà, khéo léo có độ. Chỗ tốt của hắn, ngài dùng vài ngày sẽ biết..."
"Được".
vương Hiền gật đầu khẽ cười, chưa nói tới mất hứng, cũng chưa nói tới rất cao hứng.
“Được rồi được rồi, đều là coi như tạm thời đi, mau vào xem nhà mới của ngươi đi, ở đây rất tốt đó, cách ta chi hơn một dặm".
Chu Chiêm Cơ không khỏi phân trần, kéo hắn đi vào trong, vừa đi vừa giới thiệu nói:
“Nơi này là tòa nhà của tự khanh, lão quan kia cũng là người Hàng
Châu các ngươi, lại nói tiếp ngươi có thể còn biết, tên..."
= ' Nội xong gãi gãi đầu nói: co
— "Ta cũng quên tên gì rồi".
S "Tên Cao Trinh, trước trí sĩ là tự khanh Hông Lư".
Trần Phát vội đáp.
“Đúng, chính là tên này".
Chu Chiêm Cơ cười nói:
“Quả nhiên là quý nhân hay quên chuyện".
Trong lòng vương Hiền tự nhủ, ngài lấy lời này để hình dung phù hợp sao?
Khi nói chuyện, hai người đi vào trong cửa, thấy so với bên ngoài đơn giản, bên trong không đơn giản chút nào, đại viện trước sau bốn tầng, tiền viện là nơi tổ chức tiệc, nhị viện là hoa viên, hiện giờ tuy là cuối mùa thu, nhưng cỏ cây Giang Nam xanh mướt, vân mảng xanh như cũ, còn có đình thấp thoáng ở giữa, vân có thể xem là thắng cảnh tại nhà Xa hơn nữa là viện của hạ nhân cùng nội trạch, kiến trúc trang trí đều khảo cứu hết sức, vừa nhìn đã thấy bỏ tiền vốn, hơn nữa rất có nghệ thuật... Ngay cả người ngoài ngành như vương Hiền, cũng cảm thấy khiến người ta thoải mái vô cùng, ít nhât so với phủ thái tử rường cột chạm trổ, khí tượng sâm nghiêm, khiến người ta thoải mái hơn nhiều.
"Trong nhà lào quan kia vốn là nhà giàu, rất chú ý sinh hoạt thường ngày. Không giống kinh quan bình thường tùy tiện chọn nhà, mặc kệ xấu đẹp liền ở. Mấy năm trước người ta mua tòa nhà này, lại dùng tiên tìm công tượng từ Tô Châu tới tu sửa, vốn định ở lại hon mười năm, kêt quả bởi vì nói sai lời, sớm thành trí sĩ hôi hương".
Chu Chiêm Cơ đắc ý cười noi -
“Kết quả khiến ta nhặt được tiện nghi".
“Tiện nghi? Rất tiện nghi sao?"
Cho dù là tặng, vương Hiền cũng không thể không hòi giá.
“Đương nhiên tiện nghi rồi, Trần vu, ngươi nói cho quân sư nghe đi".
Loại chưởng quỹ vung tay như Chu Chiêm Cơ sao có thể nói rõ, liền giao việc này cho quản sự.
“Tuân lệnh".
Trần thái giám nhẹ giọng đáp dạ, cười nói với vương Hiền:
"Để cho quân sư biết, toàn viện này chiếm diện tích bốn mẫu, mới chín phần, lạt ở trong Hoàng thành, dựa theo giá thị trường của kinh thành bây giờ, nhiều hơn không dám nói, nhưng năm vạn lượng bạc thỉ tuyệt đối bán tốt. Nhưng cao lão đại nhân này nghe thái tôn muôn mua, chỉ cần hai vạn lượng bạc, thái tôn điện hạ băn khoăn, cô ý muôn tăng giá, tiếc rằng lão đại nhân cứ chết sống không chịu, cuôi cùng không từ chối được, cũng chỉ đành thu nhận".
vương Hiền liếc mắt nhìn thái giám chết bầm mặt mày hớn hở kia, trong lòng mắng thầm, người ta không phải là muôn bán nhân tỉnh cho thái tôn sao? Kẻ ngu này chỉ ba vạn lượng đã bán cả thái tôn, còn cho là mình có bản lãnh.
Chu Chiêm Cơ cùng không quá để ý yiệc này, cười nói với vương
"Xem qua vẫn hài lòng chứ?"
“Hài lòng".
vương Hiền còn có thể nói cái gì chứ?
“Ha ha hài lòng thì tốt rồi".
Chu Chiêm Cơ cười nói:
“Xem ra chưa tới hai ngày sẽ thu dọn xong, đến lúc đó, lại đựa vào mẩy thứ linh tinh như nha hoàn, bà mụ, đầu bêp hiêu quy củ, tâu phu nhân liền có thể tới sống rồi".
“Điện hạ quá hao tâm tổn trí rồi".
vương Hiền vẻ mặt cảm kích nói:
“Thần cũng không biết nên nói cái gì cho phải".
“Cái gì cũng không cần nói".
Chu Chiêm Cơ cười ha ha vỗ vỗ hắn nói:
"Giữa ta và ngươi còn cần nói gì chứ".