Đại Quan Nhân

Chương 32: Bi hoan ly hợp (1)

Chương 32: Bi hoan ly hợp (1)

Ngồi ở trước mình của bàn, vương HÌển vẫn cứ sũng sờ xuất thần. Đời ngựời đúng lậ vui buôn thát thường, buôi sáng hắn ván đang vui mừng đắc chí vi rổt cục đà trở thành người nhà quan, sau hai canh giờ, lại bắt đầu vi những tháng^ày bi thảm sau trây mà sầu não ...
Từ phòng Lý tư hộ đi n^mgt bạch dji^Bn hắn vào trong một căn phòng sát vách, trong phòng đây ắp, chít đầy sổ sách. Trong khe hở sổ sách, bố trí vài cái bàn, sau môi cái bàn đều có một thư lại áo trắng đang ngồi cắm cúi bận rộn.
Bạch dịch kia dặn dò một tiếng với người bẽn trong liền đi ra, vài thư lại ngẩng đầu lên, nhìn vương Hiền với ánh mát hoậc là thờ ơ, hoặc là đồng tình, hoặc là cười trên sự đau khổ của người khác, vẫn là Tiểu Bàn Tủ mặt tròn đúng dậy, giúp hắn thu dọn một cái bàn, nhe răng cười nói với hắn:
"Ngươi nghi ngơi một lát đi, ta bận việc trước."
vương Hiền mỉm cười cảm kích hẳm ngồi xuống trước bàn, nghe bên tai tiếng bàn tính gõ lách cách, mình cũng không biết nên làm gì, muổn đi giúp người khác, lại không xen tay vào được, không thể làm gỉ hơn ngoài tiếp nước vào trong chén trà mỗi người, sau đó đờ đẫn ngồi một chỗ.
Cũng may thờ người không bao lâu, nghe thấy bên ngoài mõ canh vang lên một tiếng, chúng thư lại cùng nhau thở phào một hơi, thu dọn xong xuôi mọi thứ trên bàn, liền bước nhanh ra ngọài cửa.
Khi vương Hiền đang không biết phải làm sao, Tiểu Bàn Tử kia lại đi đến bên cạnh hắn nói: "Giờ cơm đến rồi, ta dẫn ngươi đi ăn cơm."
"Đa tạ huynh đài."
vương Hiền cảm 1

"Tại sao ngươi khỘỊig né tránh ta?”
"Ta tênNgộ) VĨ, mọi người đặt ngoại hiệu là ‘Không sao cả’.”
Tiểu Bàn Tử cười nói: "Đừa thôi, cha ta từng xem bệnh cho ngươi.” "Ngươi là con trai Ngô đại phu?"
vương Hiển chợt nói:
"Thảo nào ta thấy quen quen.” "Khà khà, đi mau thôi, chậm chân sẽ không có cơm ăn."
Tiểu Bàn Tử dân vương Hiền, nhanh chân đi về phía phòng ăn.
Không sai, cái gọi là “phòng ăn”, đời sau chẳng qua là tiếp tục sử dụng cách gọi này mà thôi. Đây là quy củ lúc Đường Thái Tông định ra, Lý Thế Dân mệnh lệnh tất cả nha môn từ trung ương đến địa phương, đều xây dựng phòng ăn, để các quan lại ngồi ăn cơm cùng nhau, nhờ vậy để trao đổi tin tức, tình cảm hoà thuận, cũng là một phương pháp kéo dài thảo luận chính sự xử lý công việc.
Triều đại đời sau tiếp tục ké thừa phòng ăn, nhưng chức năng thảo luận chính sự xử lý công việc đã biến mất, còn lại chi là ăn uống đơn thuần, vì lẽ đó nên gọi là phòng ăn.
Đổi với quan lại nhỏ bé thu vào không bao nhiêu mà nói, đây cũng là một phần phúc lợi rất thân thiết, đây chính là cái mà dân chủng ngưỡng mộ gọi là “Ân cơm nhà quan”.
Đến triều Minh, phòng ăn cũng phân chia cấp bậc, đặc biệt là châu huyện địa phương. Chàng hạn như huyện Phú Dương gồm cỏ ba phòng ăn, ờ bên trái huyện nha chính là phòng ăn quan viên, bên phải chính là phòng ăn lại viên, tiền viện còn có một phòng ăn tư lệ, ba cái phòng ăn cái này lớn hơn cái kia, đương nhiên đảng cấp cũng ti lệ nghịch.
Hai người vương Hiền và Ngô vi, đi vào tính thế nào đều năm trong phòng ăn lại viên trung binh. Phòng ăn này cũng được chia thành hai đắng cấp, gian phòng bên trong chuẩn bị cho Kinh chế lại, bên ngoài mới là chô ăn cơm của đám người .không phải Kinh chê lại bọn họ. Có thể thấy ở triều Đại Minh, cấp cao thấp thế nào không
ĐẠI QUAN NHÀN


chỗ nào không có.
KTác già: Tam giới đợi sư
vương Hiền vừa vào phòng. ìĩễn thay áo trắng mũ đen ngập mắt, ngồi vây quanh bên tùng cái cái bàn vuông, một bên cười nói vui vẻ tán gẫu đánh răm, một bên không hề trễ nãi vung đũa như gió. Ngô vi dân hắn đến một cái bàn kia của mình, lướt nhìn không thây bát cơm của vương Hiền, cười nói:
"Hôm nayđgươi đến muộn, nhà bếp đà thống kê số người, ăn chén này của ta đi." vương Hiền vội vã từ chối, Ngô vi lại ấn hắn ngồi xuống ghế, nói: "Bào ăn thì ăn đi, ta đi bới thêm một bát khác.”
vương Hiền không nhiều lời thêm, gật đầu ngồi xuống, đợi khi Ngô vi bưng một bát cơm khác quay lại, hắn vẫn chưa động đũa.
Ngô VĨ nhanh nhảu gắp một miếng thịt mỡ, bĩu môi nói:
"Nhanh tay thì còn chậm tay thì hết đó!”
"ừm."
vương Hiền gật đầu, thật ra hắn sớm đã nhìn đến thèm thuông đô ăn trên bàn. Mặc dù chi là bốn món ăn một chén canh, có thịt có cá, nhưng đối với một người cả ngày ăn cơm gạo lức, canh rau xanh mà nói, đã là hết sức mê hoặc.
'Không ngờ rằng thức ăn của lại viên tốt như vậy...'
vương Hiền thầm nghĩ, lại nghe bên tai tiếng mắng không dứt, không ít người đang tức giận nói, từ khi Tư Mã Đán phụ trách thức ăn đến nay, thức ăn đúng là càng ngày càng kém... Tư Mà Đán là đệ đệ của Tư Mã Cầu.
Mặc dù tiếng mắng chửi nhộn nháo một mảng, nhưng người người lại ăn nhanh như kẻ trộm, vương Hiền tổng cộng chưa động được mây đũa, chén dĩa trước mắt lập tức ưổng trơn, cuối cùng ăn bát cơm cho xong việc...
___. .... .. i ...
Lúc buổi chiều, vương Hiển chủ động đê nghi, muôn giúp Ngô vi làm chút việc, nhưng Ngô vi nào dám để hắn giúp đỡ:
-° C.
"Thôi đi, xảy ra chút sai sót, mất công ta phải tính lại từ đầu, ngươi làm quen với tình hình trước đã."
vương Hiền bất đắc dĩ, đàiỊh' phải tuy tiện tìm điều lệ Hộ phòng, sau đó trải giay ra, bắt đầu luyện viết chừ bút lông.
Cũng không biết qua bao lâu, lại viên thanh sam hơn bốn mươi tuổi đi vào, đám thư lại ngẩng đầu nhìn, làm vẻ như muôn đứng dậy:
"Lệnh Sử đến." -
Lệnh Sử là xưng hô thuộc lại huyện lệnh vào triều Hán, bây giờ thỉ là tôn xưng đối với lại viên.
Lệnh Sử chưa từng mở miệng kia mim cười trước, sau đó khoát tay nói: "Đều bận rộn cả, ta tới xem thử tiểu tử mới tới kia."
Nói xong đến bên bàn vương Hiền, thấy hấn vừa rồi đang sao chép điều lệ, cười nói: "Đúng là đổi tính rồi sao.” Nói xong đập tay hắn nói: "Đi ra."
"Lệnh Sử..." vương Hiền đi theo hắn rời khỏi côngđhờiig, sau khi đi ra, thấy hắn cười híp mát nhìn minhJy "Lệnh SỬ gi chứ, gọi thúc là được rồi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất