Chương 31. Hãm hại (2)
Quả nhiên là đê ta làm gián điệp . . . Vương Hiền trong bụng tức giận, Tự Mã Cầu ngươi sinh con không có lỗ đít, đại lão gia nhà ngươi làm quan có mây năm, phủi mông một cái liền bô đi, lão tử còn phải sống cả đời ờ huyện Phú Duơng, loại chuyện này nếu lỡ như truyền ra ngoài, ta trờ thành kẻ phản bội người ngươi huyện Phú Dương đánh mắng rồi còn gi!
Đến lúc đó, đồng liêu hận chết hắn, lý trưởng hận chết hắn, phú hộ hận chết hắn, dân chúng cũng sẽ không nói hắn tốt, hắn còn có cách sống ở Phú Dương nữa sao? Thời đại này lại không thể tùy tiện di dân, mình trốn cũng không có chỗ trốn ...
Tuy rằng lòng thăm hòi mười tám đời, tổ tôn8 Tư Mà cầy. vương Hiền cũng không dám cự tuỵệt kẻ này, đắc tội hắn chính là đắc tội Tri Huyện đại nhân, mình cũng hết đường sống. Đây chính là nỗi xót xa của nhân vật tép riu...
"Để cho ta quay về suy nghĩ đã ..."
vương Hiền gãi gãi đầu, thành thật nói:
"Ta ngày đầu đi làm, vẫn còn mơ hồ lấm..." "Không được!"
Tư Mã Cầu quả quyết nói, đùa gì thế, nếu để cho lão cáo già vương Hưng Nghiệp kia biết, chác chắn sẽ không đồng ý. Hắn trầm giọng nói:
"vương Hiền, đây là tin tưởng của đại lão gia, có bàng lòng hay không, ngươi phải trả lời ngay tại chỗ.”
Dừng một chặp, lại vô si uy hiếp
"Nếu như đồng ý rồi, bất kế chuyện này thành hay không, ngươi đều là tâm phúc của đại lão gia. Nếu như không đồng ý, ha ha . . . Đại lão gia khoan hồng độ lượng, ta lại rất thất vọng."
"vậy thỉ, được rồi..." vương Hiền buồn bực gật đầu nối: "Ta sẽ cố hết sức." ■ xA®* "Không phải cố hểt sức, mà là nhất định phải thành công!'1
Tư Mã Cầu trầm giọng nói: "Còn nữa, chuyện này không được để người nào biết cả, bao gồm cha ngươi, nếu đê lộ chút tin tức, tức là người nói ra!"
"Biết rồi..." vương Hiển nhanh chóng gật đầu nói:
"Khẳng định không nói với người khác.” "Không cần cáo từ đại lão gia đâu, đi thẳng về đi."
Tư Mà Câu phất tay một cái, liền vào trong Thiêm Áp phòng.
Trong phòng, Ngụy tri huyện vẫn dựng đứng lỗ tai nghe ngóng, thấy Tư Mã Cầu đi vào, liền hỏi:
"Có thể thành hay không?'
"Chưa biết."
Tư Mã Cầu thở dài nói:
"Tiểu tử này giảo hoạt quá, vừa nghe đà nửa đường bô cuộc ...' "Haizz"
Ngụy tri huyện nghe vậy bắt đầu lo lắng nói: "Người người thường nói ‘mặc cho ngươi quan trong như nước, làm sao địch lại quan lại trơn như đầu’, huyện Phú Dương này quan lại càng là cùng một giuộc với nhau, tập hợp cà đám hãm hại người ngoài như ta. Không ngờ, người mới ngày đầu bước vào nha môn, cũng biết mông nên đật ở bên nào.” "Ha ha, rông sinh rồng, phượng sinh phượng, tiểu tử này gia đình cổ truyền thống, đương nhiên không thể nhìn bàng ánh mắt đối với người mới."
Tư Mã Câu lại giảo hoạt cười nóir "Chăng qua có lợi tất nhiên có hại, hẳn đồng thời hưởng thụ giao thiệp của cha hăn, cũng kế thừa oan gia của cha hắn. Ta nghe nói tư lại Hộ phòng Lý Thịnh, va vương Hưng Nghiệp là kẻ thù cả đời không giải
"Ngươi nói là?"
''Khi hắn bị Lý Thịnh chinh đến chết đi sống lại, sẽ nhớ đến chúng
ĐẠI QUAN NHAN
Tư Mà Cầu ậm hiêm mimcười. mây cọng râu dê cũng rung lên, bi ối không thể nói nổi.
,'Tiên sinh thực sự cao chiêu! "
Ngụy tri huyện nghe vậy mùng rỡ nói.
Ra khôi Thiêm Áp phòng, vương Hiền thầm phì một ngụm. Hắn vừa đồng ý Tư Mà Cầu, có điều là ứng phổ mà thôi, hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ, muốn đi làm tên khốn kiếp này.
Sấp xêp lại tâm tình, vương Hiền trở về Lại phòng, Lưu Nguyên đứng dậy hỏi: "Sao rồi, phân về đâu?" "Hộ phòng ..."
vương Hiền cười khổ nói.
Lưu Nguyên ra vẻ tự vả miệng mình nói: “Xem ra ta mồm miệng xúi quẩy rồi.’
"Cũng không liên quan gì đến ca, là vận khí ta không tốt."
vương Hiền lắc đầu nói.
"Haizz, huynh đệ bảo trọng.
Lưu Nguyên vỗ vai hắn, đi vào báo^ốp*vương Tử Dao, thoáng chốc một Điển lại áo xanh đi ra nó^. Vy?*
“Ta dẫn ngươi qua.”
"Làm phiền đại nhân." vương Hiền kính cẩn nói.
"Đi thôi."
Điển lại kia cũng không để ý tới hẳn, dẫn vương Hiền đến Hộ phòng đổi diện. Công việc Hộ phòng phức tạp nhất, chiếm hắn hai dãy phòng. Điển lại dẫn vương Hiền, đi vào một phòng chỉnh giữa dãy thứ hai, thông báo một tiếng, một người vóc dáng cao gầy, thanh sam lại viên sắc mặt u ám bèn ra đón.
"Lão Lý, đây là người mới phân đến phòng các ngươi, ta dẫn đến cho ngươi đây.” ự .
Điển lại kia nói, đem một xấp giấy đưa cho đổi phương.
Người kia chính là tư lại Hộ phòng Lý Thịnh, hắn cố nặn ra vẻ tươi cười nói: "Làm phiền huynh đệ, vào uổng trà chứ?"
"Ngày khác đi, đinh đầu ta còn có việc, vể trước đã.*'
Điển lại khéo léo từ chối nói, đây cũng không phải mùa hè nóng bức cần hạ nhiệt, nào có ai muốn uống trà với tên mặt người chết lạnh như băng chứ.
"Cũng được."
Lý Thịnh gật đầu, đợi điển lại kia vừa đi, vẻ tươi cười hiếm hoi còn sót lại trên mặt hắn cũng lập tức biến mất, xoay người đi vào trong phòng nói:
"vào đây."
"Ta nghe nhiều ác danh của ngươi! Cũng có thể đoán ra, ngươi làm sao lăn được vào đây.”
Đợi vương Hiền đứng hẳn trong phòng, Lý Thịnh ngồi sau bàn, không chút lưu tỉnh bắt đầu giáo huấn: "Quy định triều đình, lại viên do dân cư lương thiện đảm đương, loại người vồ lại việc xấu lỗ chỗ như ngươi, cũng có thể lăn vào đây! Thực sự là nực cười!” vương Hiền cúi đầu, trong lòng thở dài nói, Tư Mã Cầu, ta mắng tổ tông nhà ngươi...
"Nếu ngươi thông minh, thi mau bảo cha ngươi nghĩ cách, điều ngươi đi nhũng phòng khác đi.”
Lý Thịnh lạnh lùng nói/
"Bắng không đợi ta đuổi ngươi ra khỏi phòng-này, hai người các ngươi đều mất mặt! ” .
Nói xong phất tay một cái, giống như đuổi ruồi nói: "Đi ra ngoài đi!"