Chương 33: Thế gian khỏ mua niềm hối hận (2)
Đi một chặp, hắn đột nhiên nghẹ thấy tiếng đận sáo vui đùa, ngẩng đầu nhìn, thấy là một toà lau hai tầng treođên lồng đỏ, đèn đuốc rực sáng.
vài người dẫn mối đang ngồi xổm trước íửa chèo kéo khách. Nhìn thấy hắn đi vào, liền đồng thơMạo tới nóir
"Đại quan nhân đến rồi, cô nương nhà ta đợi ngươi lâu lắm rồi, mau vào trong uống chén rượu làm ấm cơ thể, nghe cô nương nhà ta hát tiểu khúc cho đại gia..."
"Ta không cổ tiền."
vương Hiền mới chợt phàn úng, thi ra mình đi tới cửa kỳ viện.
"vậy lần sau đi, đừng để cô nương nhà ta chờ quá đâu đó nha ..."
Mấy người này nhiệt tình tiêu tan, lại ngồi xổm xuống. Nhưng có một người gầy vẫn đúng ở đó, hỏi:
"Ngươi tại sao chạy tới đây làm quy công?”
vương Hiền thấy là Suất Huy, lấy làm lạ nói:
"Cha ngươi không đánh chét ngươi!"
"Hết cách rồi, làm gì cũng phải kiếm cơm ăn."
suất Huy bĩu môi nói:
......
"Hơn nữa ta cũng không phải làm quy công, ta đây gọi là ở dưới lầu giúp đỡ, giúp đỡ kéo khách."
"vậy sao."
vương Hiền thấy hắn không bị cắm sùng, gật đầu nổi:'
"Mời ta uống rượu đi."
Suất Huy mò mò trong ngực, tiênýài người khách khen thưởng, lòng đau nhói nói:
"Được thôi."
Cf
Cửa kỳ viện có một sạp thức án nhẹ, cung cấp đồ ăn sáng cho bên trong, cũng có vài cái bàn ghế, có thể để khách ăn trước quán.
Hai người ngồi xuống, suất Huy gọi ốc giòn, cá nhó ướp muối vài món ăn nhẹ, lại hâm một bầu rượu, cùng vương Hiền mượn rượu giải
"Ca, ngươi rốt cuộc là sao rồi hả?"
vương Hiền uổng rượu như uổng nước, mắt say lờ đờ lim dim nói:
"Trong cuộc sổng này chuyện đau khổ nhất cùng lắm cũng chi như thế vậy mà thôi. Nếu như trời cao có thể cho ta cơ hội duy nhất làm lại từ đầu, ta chắc chấn sẽ không để lỡ nàng ..."
Lời thoại của Chí Tôn Bảo, tự mình nỗi nhiều lần như vậy, mỗi một lần đều nực cười đến vậy, lần này tại sao từng chữ như đao cắt, cắt nát lòng người?
.....> . x
"Đáng tiếc trên đời này không bán thuốc hối hận."
suất Huy vẻ mặt cảm khái nói:
"Nếu năm đó ta biết hôm nay minh như vậy, đã sớm bàng lòng ở rể nhà người ta, ngày tháng trước mặt, mặt mũi có là gi đâu chứ?”
"Đúng vậy, mặt mũi có là gì đâu chứ/, vương Hiền rót một chén rượu nói:
"Huống hồ loại người như chúng ta, nào còn mặt mũi gì đáng kể?”
"Ca, ngươi bây giờ có rồi, ngươi là người nhà quan rồi."
Suất Huy đè chén rượu nói:
"Người nhà quan cái răm, còn không được người dạy dỗ như con
cháu.”
vương Hiền mạnh mẽ phì một ngụm nói:
"Lê nào tiểu nhân vật như chúngs, cả đời phải bị người giẫm đạp?"
Đương nhiên không rôi!
Suất Huy tuy ràng thân phận thấp hèn, nhưng lòng cao hơn trời nói:
"Thái tổ hoàng đế tùng chăn trâu, từng phải xin cơm, không phải vẫn khai sáng giang sợn triều Đại Minh đó sao? Đem nhũng kẻ bắt nạt hắn, xem thường hắn, tất cả đều giẫm dưới bàn chân!"
Nói xong vỗ mấy cái liền 1
Ị Hiền nói:
i ngươi có hi vọng nhất! Cố gắng lăn lộn,
ĐẠI QUAN NHÂN
đem những kẻ dám bắt nạt ngưc những kẻ xem thường ngươi kia, 1
giẫm dưới bàn chân, để
"Nói hay lắm!"
vương Hiền nghe vậy nhìn chằm chăm, vỗ bàn, hô to nói:
"Đúng vậy, ta muốn cổ gắng, đem nhũng kẻ xem thường ngươi kia, đều giẫm dưới bàn chân! Hung hăng tát đám con cháu kia!”
Suất Huy ha ha cười nói.
Nhìn hại thắng nhài ranh rơi vào ảo tường kia, vu lão đầu bày sạp âm thầm lác đầu, ôi tuổi trẻ chỉnh là tổt thế đó, quật ngã thêm hai năm nữa, những lời hung hăng như vậy đều không dám ho he quăng ra ...
Hai người quên thời gian, quên tiền thưởng, kề vai sát cánh, khoe khoang khoác lác ... Mãi đến khi lần lượt gục xuống bàn ngủ.
Đợi khi tiếng người ưên đường huyên náo, hai người mới dụi dụi mắt ngồi xuống, thấy vu lão đầu đã bắt đầu chuẩn bị bốn sớm một chút rồi.
Ổn định tâm thần, vương Hiền đột nhiên nhảy dựng lên, như một làn khói chạy mất.
cổ áo nói:
, lại bị vu lão đầu một phát túm
.......................
Nhìn bình rượu đầy bàn, suất Huy hai mắt đăm đăm, cần bao nhiêu tiền đây?
"Năm mươi văn, tiền đồng."
vu lão đầu nghiêm mặt nói.
ELỖL
suất Huy mò mò toàn thân, cũng chi có mười mấy văn, chi đành phải trưng vẻ mặt nịnh nọt nổi: "Ta rửa chén gán nợ."
Quá lâu, nhiều nhất bày ngày.
"ít nhất mười ngày!"
Hai người cãi cọ nửa ngày, cuối cùng mặc cả xong bảy ngày.
suất Huy vừa rửa chén vừa nói.
"Ta thấy là đi về hướng bến tàu." vu lão đầu thở dài nói: "Có lợi gì chứ, trên đời không có bán thuốc hối hận."
"Haizz."
suất Huy cũng thờ^i, háhmột khúc tiểu khúc nói:
"Hôi thế gian tinh là gì..."
vương Hiền một đường chạy đến bến tàu, say rượu khiển hắn đầu nặng chân nhẹ, cả người liền thờ hồng hộc hỏi:
"Thuyền nhà họ Lâm đâu..." "Đã đi được một lúc rồi."
Hắn thật sự hỏi đúng người rồi.
vương Hiền xoay người muốn cứu, đã không kịp. Chỉ thấy một cái túi giấy bay trên sông, túi đã rách nát, rơi ra từng mảnh cánh hoa cúc
vương Hiền nghe vậy co cẳng chạỵ thẳng, chạy dọc theo bờ sông chạy ra khỏi thành mấy dặm, nào có thể đuổi được bóng thuyền nhà họ Lâm? Cuối cùng dưới chân chuếnh choáng, ngã sấp xuống bên sông, trong ngực giống như thứ gì đó, cũng văng ra ngoài, lăn vào trong nước khỏ, cánh hoa kia bị ngâm ừong nước sông trong veo, không ngờ xòe ra lần nữa, tùng đóa tùng đóa, tùng mảnh từng mảnh trôi theo nước sông chảy về hướng đông...
Đó là trà hoa cúc hắn tự tay phơi...
vương Hiền ngửa mặt hét dài, xoay người nám bên bờ sông, cả người đều bị bụi cỏ nhấn chìm_____ trần, khập khểnh
Mờ cửa chính mởn, nàng khè cắn "Ngươi về rồi..