Chương 34: Thuốc hối hận (1)
Trên đời việc hạnh phúc nhất, là người ngươi vốn đì cho rằng đã vuột mất đi, một khắc sau đà thấy nàng vẫn còn ơtrước mặt ngươi...
vương Hiền dùng sức dụi dụi mắt, thấy mình không phải đang ảo giác, người đang đứng ở trước mặt cười tươiỄoi kia, chính là người mà lão nương luôn mồm luôn miệng nhắc đến đã cùng người khác đính hôn rồi, chính là Lâm Thanh Nhi.
"Ngươi, ngươi không phải đi rồi sao?"
vương Hiền nhéo mình một cái, đau nhức, vậy thì không phải đang nám mơ. Nhưng nếu như không nám mơ, làm sao lại xuất hiện loại chuyển ngoặt than kỳ này?
"Nơi này là nhà cùa ta, ta còn đi chỗ nào chứ, đệ độ?"
Lâm Thanh Nhi che miệng cười nói, tuy ràng mắt còn sưng như quả đào, nhưng từ ánh mắt nàng có thể thấy được nàng đang rất vui vẻ.
"Nhà ngươi, vậy nhà ta ở đâu..."
vương Hiền đại nào xoay mòng mòng một hồi lâu, mới phản ứng được nói:
"Ngươi, ngươi gọi ta là gì?" vương Hiền suýt chút nữa nghẹn mà chết.
Lâm Thanh Nhi cười nói.
"Đủng vậy, cốc ngươi là tỷ độthất lạc nhiều năm."
Trong giọng nói của lão nương mang 1 2heo sự đắc ý không thể nào che giấu nôi, rỏt cục không nhịn được cất tiếng cười to:
"Hô ha ha ha ha..."
"Đúng vậy nha, đúng vậy nha, đây là tỷ tỷ của em đó."
Ngân Linh nhảy đến bên người Lâm Thành Nhi,'ôm lấy cánh tay của nàng nói:
"Ngươi xem chúng ta lớn
"Đùa gì thế."
vương Hiền đố trip' hòi à nha, này cũng không phái là tiểu thuyết Quỳnh Dao, người yêu lại là tỷ đệ thất lạc nhiều năm...
"Ngu ngốc, mau vào đi."
Lào nương nguýt hắn một cái nói:
"Biến thành con khi bùn rồi!" vương Hiền vào cửa, nhìn Lảm Thanh Nhi, lại nhìn lào nương.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra..."
Lão nương dương dương đắc ý nói: "Đương nhiên là lão nương ra tay^£
Có một cô gái vừa có học vấn lại đồng ý gả cho vương Hiền “vô năng” nhà minh, Đại Minh nhất định chi cớmột người này, tìm khắp cả
thu Lâm Thanh Nhi làm dường nữ hay không, đem nàng nuôi dường trong nhà, bảo đảm sê đối đãi nàng như khuê nữ của mình... Chăng qua nói đi nói lại, cho dù là khuê nữ của mình, nàng cùng đã sớm mắng từ sáng đến chiều...
Dưỡng nữ so với con dâu nuôi từ bé không giống nhau, đây là cách để lào bách tính tránh việc để tang. Theo như truyền thống, vì cha mẹ ông bà đê đại tang đến hai mươi bảy tháng, thời gian cũng gần ba năm, đối với sinh hoạt bình thường ảnh hường rất lơn. Lão bách tính lại không phải làm quan, nhất cừ nhất động cũng không ai nhìn chàm chàm, liền nghĩ ra vô vàn các loại biện pháp lừa gạt. “Nhận làm dưỡng nữ” là một biện pháp cực kỳ có tiết tháo trong sổ đổ.
Nhưng Lâm gia lúc trước ợói ?ới vương Hưng Nghiệp nguyện ý kểt thân, chi là bời vì đang chịu tang vân vân, chi là kể sách kéo dài mà thôi. Bọn họ căn bản không muốn đem Lâm Thanh Nhi, gả cho vương Hiền tiếng xẩu lan xa...
Hiện tại đối mặt với yêu cầu “vô lý” của lào nương, Lâm lão thái thái đương nhiên không muốn đáp úng. Đáng tiếc, đối thủ của nàng là vương Đại nương toàn năng vô địch trên trời dưới đất không ai vượt qua được. Lão nương kiên quyết ôm chặt núi xanh không tha, với tinh thần không đạt được mục đích thề không bỏ qua. quấn bà ròng rã ba ngày! Lảm lão thái thái rốt cục bị dàn vặt đến than hồn điên đảo, gật đầu
Kỳ thực Lâm lão thái thái là bị lăo nương cảm động, cảm thấy con gái có thể có được một mẹ chồng CO1 trọng nàng như thể, cũng không phải không là một chuyện may-ứiắn.
ĐẠI QUAN NHÂN cũng gặp được Lâm cô nương.
Lâm Thanh Nhi sớm bị lào nương làm cho cảm động ngập tràn, nhưng mà vương Hiền ngày ấy vô tinh từ chổi, làm cho nàng tổn thương thấu tận tâm can, càng khiến nàng không có chút tự tin nào... Lẽ nào hắn vốn ghét bỏ ta là người từng bị thoái hôn sao?
Lào nương nghe xong nỗi niềm thầm kín trong lòng thiếu nữ, ha ha cười nói:
Nói xong vỗ ngực:
"Nương..."
Lâm Thanh Nhi ngượng ngùng kêu một tiếng.
"Ai, khuẽ nữ ai...
Lão nương ôm Lâm Thanh Nhi, mừng rờ cười như nở hoa.
"VÌ vậy, các ngươi liền đùa bờn cảm tình của ta?" vương Hiền trợn mắt lên, tức giận nói.
"Rõ ràng đà bàn bạc tốt, tại sao lại còn muốn gạt tỉ
"Nểu không như thế."
Lão nương cười lạnh nói:
"Ngươi còn đần độn u mê già mồm đến khi nào đây!"
Lão nương luôn có biện pháp để vương Hiền á khấu không trả lời đi đến nha môn!" vương Hiền sờ sờ bùn trên mặt, không khôi có chút lúng túng, vội và múc một chậu nước, ở ứong sân vườn cọ rửa sạch sẽ.
Một cái khăn mặt đưa tới, vựơng Hiền đưa tay đón, lúc cùng với người kia ngón tay chạm nhau, ngẳng đầu lên nhìn là Lâm Thanh Nhi.
Lâm Thanh Nhi rút tay về, đỏ mặt nói: "Ngươi tại sao lại đổi ý rồi hả?"
"Bởi vì ta hiểu rõ một đạo lý. Nhân sinh dài lắm, cho dù hiện tại nhất thời chán nản, chi cần nỗ lực, cuối cùng cũng có một ngày có thể vươn vương Hiền nói xong, rồi lại nhìn nàng ngũ quan tinh tế, thấp giọng nói: "Nhung mà cô gái tốt sè không mài chờ ngươi, đã bỏ lờ rồi liền xem như mất
"Hai chuyện này kỳ thực cũựgSchông mâu thuẫn, tại sao không trước tiên cưới nàng, sau đó cùng với hàng nỗ lực?"
Lâm Thanh Nhi âm thanh nhỏ bé nhưng kiên định.
"ừm, là ta làm kiêu, cũng may còn có cơ hội cứu vãn." vương Hiền gật gù, thành khẩn nhận nói- May háng xa.xôi’ địa chứng giám, chuyện hạnh phúc nhất trẽn đời, không gì bằng có thể uống được thuốc hối hận...
"Trà hoa cúc của ta đâu..."
Lâm Thanh Nhi cũng ngại ngủng thảo luận chuyện này tiếp nữa, liền nói sang đề tài khác.
vương Hiền khè nhếch miệng, nhất định là lão nương đem những việc mình làm, như hiến vật quý mà nói cho nàng biết.
"Kỳ thực ta muốn phơi nắng đến xin lỗi ngươi, nhớ tới ngươi nói mình thích uống trà hoa lài."
Lâm Thanh Nhi trong lòng một trận mừng rờ, hắn quả nhiên vẫn nhớ tới.
"Nhưng hiện tại đã rơi xuống sông Phú Xuân." vương Hiền thành thật nói: "Mẹ ta có phơi một ít, so với đó trước đi."
Tâm Thanh Nhi <
"Còn có trà hoa hồng V.
nhiều, ngươi uống cái
i mũi chân của hắn:
1
Ịrác giả: Tam giới đại sư
2
gia, lào nương cuối cùng