Chương 35: Oan gia (1)
Lời hùng hồn dễ nói, mẹ chong không thấy nàng dâu sẽ khó chịu.
vương Hiền ở trong phòng Lý tư hộ, đà bị phê bình ròng rã một nén nhang, bị giáo huấn đến hoa mát chỏng mặt, cuối cùng ôm một chồng sô sách, trở về phòng làm việc.
Cho dù đã sớm tự nói với imnhrhợLý này thối lắm, nhưng cái răm cho dù có ngửi nó nhiều lần cũng sẽ bị nó làm cho thối ngất, cho dù tượng đất cũng chi có ba phần tinh năng của đất, khi bị chửi đến mức cẩu huyết lâm đầu, đều khó tránh khỏi tửc giận muốn sôi máu.
vương Hiền cũng không phải ỉà chim non chưa lăn lộn qua chức quyền, lúc trước hắn dám viết chừ lên Điêu Chủ Bộ, là do thấy cầu chức không có hy vọng gì, chi là mở miệng ác khí mà thôi. Hiện tại nếu như đã tiến vào cái cửa này, mình càng không có lý do gì để mà lại tùy húng, nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế, mở ra một đường máu!
Bởi vì hắn rất rõ ràng, đâỵ là để cho người nhà không phải lo lắng cho minh nữa, đề cho mình sống trên đời phải có thể diện, là con đường tốt nhất! Bất kỳ ai muốn đem hắn đuổi đi, đều là kẻ địch của hắn!
Nhưng trước mắt địch ta thực lực cách xa nhau, căn bản không có khả năng chiến một trận, chi có thể trước tiên cụp đuôi, phòng ngừa phạm sai lầm, không cho họ Lý kia lại có cơ hội sửa trị mình .. . Chăng qua điều này, căn bản rất khó. Bởi vì đối phương là thủ trưởng, muốn gây phiền phức cho ngươi, quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay . . . Trước khi tìm thấy đối sách, chi cỏ thể chổng đỡ, được ngày nào hay ngày đó.
Ổn định tinh thần, vương Hiền đem lực chú ý, quay lại với công việc trong tay. Theo mệnh lệnh của Lý tư hộ, ngày mai trước giờ mão, hạch toán cho xong nhùng sổ sách này, nếu như làm chậm hoặc làm sai, thì cứ chờ hắn xét phạt!
Ngô Tiểu Bàn tử liếc mắt nhìn lại đây, há hốc mồm muốn nói lại thôi, lắc đầu thờ dài, ứở lại trước bàn của mình, vương Hiền biết hắn than cái gì, đầu tiên, sổ sách nhiêu như vậy, đối vơi một người chưa tùng tiếp xúc qua công việC này mà nói, quả thực chính là ác mộng, căn bản không thê hoàn thành. Thứ hai, đây đều là 'ghi chép cũ của vĩnh Lạc năm năm trước, chọ dù hạch toán xong, cùng căn bản không có ý nghĩa gì, thuần túy là muốn gây khó dễ cho hắn...
... ... . .
vương Hiên cũng không sợ tính sô, ngược lại, bàn tính trong tay, hăn cũng không cảm thấy xa lạ, bởi vi nghề nghiệp đời trước của hắn, là kế toán cao cấp. Tuy ràng, hậu thế đã điện toán hóa, nhưng cảm tạ trường học giáo dục lạc hậu, khiển hắn có học qua hai năm dùng bàn tính ...
về phần sổ sách chính thức của Triều Minh này, đơn giản chi là áp dụng hình thức ghi chép sổ, chi cần ghi chép mỗi một lần thu chi, sau đó tập hợp lại theo tháng, quý, năm, cuối cùng dùng bốn phương pháp tính toán cơ bản hạch toán là ra.
việc này so với sao chép phục chế lại sổ sách rõ ràng đơn giản hơn nhiều, vừa nhìn sẽ ... Đương nhiên là đối với hắn mà nói thôi.
Các Thợ biện trong phòng, đều trì hoãn công việc trong tay, chờ xem vương Hiền làm trò cười. Lại thấy hắn một tay bàn tính một tay bút lông, tuy ràng cách viết còn mới 1& phưng/híển nhiên là có luyện qua . .
“Không hô là gia học uyên thâm” điều này làm cho mọi người trong chốc lát hết sạch hửng thú, đều quay đầu đi làm việc của mình.
Nguyên một huổi chiều, vương Hiền gần như tim lại được cảm giác như lúc trước dùng bàn tính thi đấu toàn trường giật về được giải á quân, sổ sách ngược lại mới làm xong một nửa.
Lúc sắp tới giờ cơm chiều, một tên thanh sam Điển lại đến đây, hỏi:
"Ai là vương Hiền?"
vương Hiền đứng lên.
"Đi theo ta."
Điển lại kia mặt không hề cảm xúc xoay người đi.
vương Hiền không hiểu có chuyện gì, nhưng vẫn là thả công việc trên tay xuống, ngoan ngoãn đi theo ra ngoài.
Chờ hắn vừa đi, mấy tên Thự biện trong phút chốc đều ngồi không yên, một bên nhìn xung quanhbiột bèn nhô,giọng nói:
—
ĐẠI QUAN NHÂN____
"Ta nói đắc tội đại nhân nhát định phải hối hận mà, đây không phải là đem hắn giao cho Hình Phòng xử trí sao!"
"Ai, kỳ thực ta thấy hắn cũng không tệ lắm. *'
Có Thư biện đối với vương Hiền chịu khó lại biết điều, sinh ra lòng thông cảm:
"Làm sao lại phọc giận đại nhân như thể chứ?"
"Đừng nói nữa, đê đại nhân nghe thấy, ngay cả ngươi cũng bị liên lụy đó."
Tên còn lại nhắc nhở. Chúng Thư biện rất tán thành, không tiếp tục trò chuyện việc này nữa.
Dưới mái hiên kia, vương Hiền đi theo điển lại, rời khôi hộ phòng, đi tới Hình Phòng.
vừa đi vào liền gây nên một trận cười vang, chúng thư lại Hình Phòng cười nói:
"Sao thể, Nhị Lang ngày đẩu tiên đã phải ăn gậy à?"
Nhùng người này đều là bộ hạ cũ của lão cha vương Hiền , cũng giông như Lý Quan, đều tùng nhận được sự ân huệ của vương Hưng Nghiệp... Nếu lúc trước không có vương Hưng Nghiệp cho dù phải đối mặt với tra tấn bức cung, cắn chặt răng, cũng không để liên lụy bất kỳ người nào, đám người bây giờ ở trong Hình Phòng này, chắc chắn đã bị điều tra diệt sạch rồi.
Sau khi lào cha được thả ra, ngưòi của Hình Phòng là siêng chạy đến nhà hắn nhất, lần này vương Hưng'Nghiệp ra ngoài làm quan, vẫn là đám người này quyên góp tiền cho hắn!
Yêu ai yêu cả đường đi, bọn họ đối với vương Hiền đương nhiên cung đặc biệt thân thiêt. Điển lại kia cũng không mặt mũi nghiêm nghị như bên ngoài, phun nói:
"Tên khốn kiếp Lý Thịnh kia, tay cầm châm mũi làm gậy chắc, Nhị Lang chăng qua buổi trưa không có tới, thàng.cha đó liền đến đây, bảo muôn đánh nó hai mươi gậy!"
"Thằng chó!"
Một điển lại khác cả giận nói:
"Nhị Lang vừa tới, còn chưa hiếu quy củ, Lý Thịnh đã muốn đánh muốn giết! Này không,phải cố ỷ hướng ve nó, thi cũng là cố ý hướng về lão đại nhà chúng tárCòn giaò ợho Hình Phòng chúng ta xử lý nữa chứ, đây rõ ràng là muốn làm mất mặt!"
Nói xong vỗ bàn đứng dậy:
"Lão Tử đi mắng hắn!" "Đứng lại!"
Lý Quan vén rèm từ bên trong đi ra, khiển trách:
"Ngươi la hét cái gì? Dựa theo quy chế, “nghi một ngày xử đánh hai mươi gậy” ngươi dựa vào cái gì mà đi mắng hãn?"
"Ta..."
Điển lại kia thở dài nói:
"Ta chi là muốn đi động viên tinh thần cho Nhị Lang."
"Nhờ vào cái miệng thối này của ngươi, lúc đó thì mắng thống khoái, quay đâu lại có nghĩ cho Nhị Lang còn đang lăn lộn ở dưới tay hắn hay không."
Lý quan thiểu kiên nhẫn phất tay mọtcàinói:
"Đều cút hểt về nhà đj!"
"Dạ..."
Chúng thư lại Hình Phòng nháy mắt mấỵ cái với vương Hiền, người này vô hăn một cái, kẻ kia sờ một cái. sau đó như chim muông mà tản đi.