Chương 34: Thuốc hối hận (2)
Sau buổi cơm trưa, vươug Hiền liền thu dọn đồ đạc, muốn dọn đi nha môn ở. Còn phòng của /hắn, đương nhiên toàn bộ đều thuộc về Lâm Thanh Nhi... Lâm Thanh Nhi trước khi hết tang, thân phận của bọn họ là tỷ đệ.
Đồ đạc của vương Hiền cùng đơn giản, một tấm chăn, hai bộ xiêm y mới giặt ướt, còn có thêm vài cuốn sách.
Lúc gần đi, Lâm Thanh Nhi kín đáo đưa cho hắn một quyển “Luận ngữ tập chú”, nhẹ giọng dặn dò:
"Lúc công vụ nhàn hạ nhớ xem nhiều sách. Ngươi không phải đã nói, cỏ thể dùng thời gian mười năm, để thi đô tú tài, cũng là đã cực kỳ tốt rồi sao." "ừm."
vương Hiền gật gù, cười khổ nói: /
"Không có lão sư chi điểm, chi đọc sách thôi có được không?" "Ngươi trước tiên ghi nhớ nội dung trên đó đã. "
Lâm Thanh Nhi khuôn mặt nhô nhắn đỏ lên nói:
"Tự nhiên có người chi điểm ngươi."
vương Hiền hí mắt nói.
"Ngươi khinh thường ta sao?" (
Lâm Thanh Nhi bị hắn chọc tức,.hừ một tiếng nói:
"Lão sư trong huyện, nói, ra nếu như là nam tử, thi cử nhân là thừa "Oa,tỷtỷlàtàinữnha."
Ngân Linh thán phục nhảy vào, kéo ống tay áo cùa Lâm Thanh Nhi, năn nỉ nói:
’đệ tử đi.'1
'Tiện sinh hãy nhận muội
'Nghĩ gì thế, mau mau lại đâý phụ một tay!'
Lão nương ờ trong sân vườn đang vội vàng dán giày, nghe vậy giận "Biết chữ có ích lợi gỉ, có thể ăn được sao!"
dừ:
"Vậy tỷ tỷ ta vì sao lại biết chữ..."
Ngân Linh lại nhảy ra ngoài kháng nghị nói.
"Đó là ăn no rỗi việc..."
Nếu như đà đem người lưu lại, lão nương tự nhiên không còn kiêng kỵ gì, muốn nói sao thì nói.
Lâm Thanh Nhi ở trong phòng cả kinh trợn mắt há mồm, tựa như đây không phải là lão nương mà nàng biết.
"Quen được là tốt rồi." vương Hiền lúng túng gãi đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Chẩng qua sau này cũng yất vả cho ngươi rồi, vân nên chuẩn bị tâm lí đi..."
ừm...'
Lâm Thanh Nhi thấy hẳn vác giỏ trúc lên, vội vã đem chăn màn đặt phía trên bó chặt lại.
"Đi nha."
vương Hiền hướng nàng nhe răng cười cười, cảm giác ứong nhà có người vợ sửa soạn cho minh, thật an tâm.
"Đừng quên chuyện ta vừa nói với ngươi."
ĐẠI QUAN NHAN giá: Tam giới đợi sư
"Chuyện nào không làm được, nhớ đi tìm Trương thúc của ngươi, nhờ thúc ấy giúp đỡ. Đùng để cho ta mãt mặt trước bà con làng xổm!" "Dạ dạ dạ..."
vương Hiền bất đắc dì đáp.
Đi rạ ngọ nhở, thi gặp phải Trương đại ca là nhi tử của Trương thẩm, vừa thấy hắn cõng nhiều đồ vật như vậy, Trương đại ca không nói hai lời liền đoạt lay, cõng giúp hắn.
vương Hiền nói ta đã khỏe rồi, không cần giúp đỡ.
"Ngươi bây giờ đã là tiểu quan nhân, làm sao có thể làm việc nặng chứ?"
Trương đại ca vẻ mặt như đây là chuyện đương nhiên nói:
"Truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười." "Cái gì mà quan nhân chứ, chi là một công việc tạm thời mà thôi."
vương Hiền cười khổ nói, trong lòng tự nhủ hơn nữa là sắp đi nghênh đón một cái công việc tạm thời mưa to gió lớn...
"Công việc tạm thời, cách nói này ta mới nghe lần đầu, quả nhiên là tiểu quan nhân, chính là có học vấn."
Trương đại ca khen một tiếng, một mặt hâm mộ nói:
"Bất kể nó là công việc gì, đều so với dân chúng như ta mạnh hơn nhiều lắm. Ngồi ờ trong nha môn, gió thổi không thấu, mưa dầm không tới, mây việc chân tay không cần làm, cũng có bạc nắm. Mấy người bước vào cũng phải ăn nói khép nép, đi nơi nào đều là kiệu rước xe đưa, thấy dân chúng nào không vừa mát, nói đánh hẳn liền đánh hắn..."
vương Hiền đổ mổ hôi à nha, nếu thật như hán nói, lại viên này có kém gì công việc đắng cấp cao đâu. Đáng tiếc, không thế nào như vậy được, chí ít cuộc sống của mình, tuyệt đổi sẽ không dễ dàng thoải mái...
Trương đại ca đem hắn đưa đến cửa nha môn, còn muốn đưa đi vào, nhưng đáng tiếc người ta không cho.
Cảm ơn Trương đại ca xong, vương Hiền cõng lấy chăn nệm, cũng không thu thập liền đi đến hộ phòng.
ajSr*
Bởi vì đang lúc nghi trưa, một đám Thư Biện cùng phòng đang vậy lại nói chuyện phiếm, một tiểu tử mặt dài cười nói:
"Tiêu tử này thực stria hâpnán, biết rõ đại nhân nhìn hán không vừa mắt, còn dám ngày đầu tiên đã về sớm, ngày thứ hai thì không đến luôn, ngươi không thây gương mặt đại nhân lúc đó..."
"Đó là vi chưa lĩnh giáo được chiêu thức chinh người của đại nhân."
Một tên xấu xí khác cười lạnh nói: "Đến lúc đó bảo đảm hắn hổi hận muốn xanh ruột..."
Lời còn chưa dứt, liền thấy vương Hiền từ bên ngoài đi tới, mọi người vội vàng dừng câu chuyện lại, Ngô vi đứng lên, oán giận nói:
"Ngươi đi đâu, sao không nói một tiếng?"
"Ta hôm nay trong nhà có việc." vương Hiền cười cười nói.
''Ai, ngươi chểt chắc rồi."
Ngô vi thở dài nói:
"Đại nhân sai chúng ta nói '.ho ngươi biết, nếu đã đến rồi thì nhanh chỏng đi gập hắn."
"Chốc lát nừa đi, giờ vẫn còn đang nghi trưa mà."
vương Hiền cười ngồi xuống, nhìn thẩytrén bàn giấy còn chưa viết xong, liền tiếp tục đề bút viet.
Đều là một trang này, ngày hôm nay viết, và ngày hôm qua viết hoàn toàn là hai loại cảm giác khác nhau. Loại câm giác buồn bực năng nể kia đã bị quét đi sạch sành sanh, thay vao đó, là lòng tràn đầy thoải mái cùng với ý chí chiến đấu ngạp tràn!
Đến đây đi, họ Lý, muốn chiến thì chiến!