Đại Quan Nhân

Chương 42: Phượng Hoàng rụng lông (1)

Chương 42: Phượng Hoàng rụng lông (1)
vương Hiền đầu lười san/set, phun raymột chữ “cút”. Lý Thịnh bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị chắn động đến mức mông ngồi bệt xuống đât, hai tai ong ong, kinh ngạc nhìn hãn.
"Ngươi, ngươi..."
Kinh ngạc qua đi, Lý Thịnh bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ngươi đang giả vờ!" vương Hiền chi cười lạnh, hiển nhiên thừa nhận.
"Hóa ra là ngươi ngầm ám hại ta!"
Lý Thịnh trong lòng tức giận, càng lúc càng bùng nổ, thoắt cái bật dậy khỏi mặt đât, hai tay quơ quàng, càng muốn bóp chết vương Hiền.
Hắn rõ ràng chưa tùng được chúng kiến, Hà viên ngoại lúc trước mông làm sao hướng về phía sau bình sa lạc nhạn...
Chi thấy vương Hiền hai tay khoanh trước ngực, hai chân co lên, hai chân đột nhiên vọt ra, lập tức đạp vào bụng hắn một cái.
Bịch một tiếng, Lý Thịnh bay ngược về sau. Lại xá nhỏ hẹp chật chội, thân hình Lý tư hộ cọn chưa giang rộng ra, lưng sau đã dội vào trên vách tường, chật vật rơi xuống đất, lại phun một ngụm máu.
Lý tư hộ mắt bắn đầy ngôi sao, đau đến không muốn sổng, lau vết máu khóe miệng, ánh mắt hung dừ nói:
"Tiểu tử, ta là sẽ không bô qua ngươi!" vương Hiền giống như phật ngủ nằm nghiêng ở trên giường, nụ cười xán lạn nói:


"Ha ha ha..."

"Ngươi cho ràng cha ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Trước mắt Lý Thịnh hiện ra gương mặt cười híp mắt kia của vương Hưng Nghiệp, nhât thời không rét mà run, ngay cả lời hung ác độc địa cùng không dám phun ra...
Hệt như mất hồn lạc vỉa từ lại xá bước ra, Lý Thịnh một mạch đi thẳng đến Lại phòng, yêu cầu gặp vương Tử Dao. Lưu Nguyên nói tư lại đại nhân không có ở đây, hán căn bản không tin, trực tiếp xông vào bên trong, quả nhiên thấy vương tư lại đang vui mừng sung sướng thường thức trà đạo.
"Đại nhân, ta không cản được hắn..."
Lưu Nguyên nhó giọng lo lắng nói.
vương Tử Dao khoát tay, ra hiệu hắn lui ra ngoài, mới nói với Lý Thịnh: "Ngồi xuống uống trà."
Lý Thịnh lắc đầu một cái, khăn buộc của hắn sớm đã không biết rơi ở đâu, tóc tai tán loạn rũ rưỡi, khóe miệng còn vương vết máu, thanh sam trên người càng dơ bẩn đến khó coi, muốn bao nhiêu chật vật thì có bẩy nhiêu chật vật.
Nhìn dáng vẻ hắn như vậy, vương Tử Dẩo thở dài một tiếng: "sớm biết ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế." "vương đại ca! vương đại nhân!"
Nghe thấy câu này, Lý Thịnh rơi lệ, hai đầu gổi mềm nhũn, lại quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi nói: "Nể tỉnh huynh đệ nhiều năm, ngươi kéo ta lên đi...
"Đúng dậy, giống kiểu gì chứ." vương Tử Dao chau mày nói.
"Ngươi không đồng y ta sẽ không đứng...' "vậy ngươi cứ quỳ ở đó đi." vương Từ Dao vờ như đứng lên nói: "Ta đi." "Đừng..."
Lý Thịnh chi đành phải đúng lẽn, đặt mông ngồi xuống trên ghế đẩu.
"vẫn còn chưa nhìn hiểu sao? Ngươi đắc tội đại lão gia như thế, lần này nhất định phải loại trừ ngươi
vương Tử Dao rót cho
ĐẠI QUAN NHÂN


giả: Tam Giới Đợi Sư

"Ngay cả tam lão gia cầu tình đểu vô ơụng, ngươi tìm ta có ích lợi "Ta biết vương đại ca quan hệ vững chắc với trong tỉnh, xem thử cỏ thể từ bên trên áp lực xuống, để đại lão gia tha cho ta một mạng không!”
Lý Thịnh vội nói:
"Huynh đệ ta nguyện táng gia bại sản, để đại ca triển khai chuyện này!" vương Tử Dao trên mặt không chút lay động, trong lòng ngược lại vô cùng vui mùng, hắn biết những năm nay Lý Thịnh, tham ô được cả gia tài bạc triệu. Hộ phú lại quý, bản thân hắn đúng đầu một đám quan lại, chẳng qua là có tiếng mà không có miếng, lợi ích thực tế kém xa Lý Thịnh... Cơ hội thần tài tự gõ đến tận cửa thếnày, phải tận dụng thời cơ, mất đi là không thể quay lại, không nhân cơỊiội vét sạch xương cốt của hắn, sao có thể xứng đáng hắn tin tường minh thế kia?
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, trên mặt vân giả mù sa mưa khuyến nhủ:
"Ngươi vét cũng vét đủ rồi, quay về mua ruộng mua đất làm phú ông giàu có của ngươi là tốt rồi, tội tình gì ở trong nha môn làm trâu làm ngựa bị hai bên khinh bi?" "Ta ngược lại cũng có nghĩ, nhưng không có lớp da này, gia tài bạc triệu cũng không giữ được!"
Lý Thịnh cắn răng nói:
"Nếu như ta rời khỏi huyện nha, vương Hưng Nghiệp chắc chắn chinh chết ta! Đại ca ngươi không thể thấy chết ma không cứu!"
"Vậy cũng đúng."
■ .ivL. . 9
vương Tử Dao nghe vậy vuòt nóiợ >
"Ngươi năm đó ủng hộ Hà Thường, nghĩ cách cho hắn, cũng khó trách vương Hưng Nghiệp hận chét ngươi."
"Chuyện này...
Một câu như lơ đàng nói ra, thoáng cái đâm trúng tim gan Lý Thịnh, khiến cho gương mặt vừa mới khôi phục chút máu của hắn, nháy măt bỗng trờ nên trắng bệch như tờ giấy.
"Ngươi cho ràng người khác đều là kẻ ngu ngốc sao?" vương Tử Dao than thở:
"vương Hưng Nghiệp mãi luôn không hiểu, loại địa chủ như Hà Thường kia, làm sao biết Hà quan sát nhất định sè thừa cơ làm khó dê. Hắn đã sớm đoán được có người đứng đàng sau bày trò, người này tám phần mười chính là ngươi."
Lý Thịnh trên trán lấm tấm tuônmồ hôi hột, hơi phát run nói: "Làm sao có khả năng?”
"Làm sao không thể." vương Tử Dao cười lạnh nói:
"Hắn là Lương trường, ngươi năm đó là Lương khoa điển lại, hai ngươi giao tình không phải một năm hai năm. Ngươi lại có thù oán với vương Hưng Nghiệp, khảng định người hấn hoài nghi đâu tiên chỉnh là ngươi! Sau này Hà Thường vào tù, vương Hưng Nghiệp đê Lý quan tư hình hầu hạ, vừa hỏi liền biết quả nhiên là ngươi!" "Cái gì..."
Trong mắt Lý Thịnh, rốt cục chi còn dáng vẻ hoảng sợ.
vương Tử Dao nói không sai, lúc trước Hà Thường có thể vào lúc Hà quan sát đến mà kiện lên trên, chính là do Lý Thịnh ở sau lưng giở trò. Nhưng sau đó vương Hưng Nghiệp cá mặn trở mình sống dậy, dọa Lý Thịnh không nhẹ, mới đối với vương Hiền biểu hiện cực đoan như vạy —— hán không nhìn nổi con trai vương Hưng Nghiệp đong đưa qua lại trước mặt hán, vậy sẽ khiến hắn thần kinh quá nhạy cảm.
vốn dĩ cho ràng, vương Hưng Nghiệp chi sẽ trả thù hắn bắt nạt


Qtương 42: Phượng Hoàng rụng lông (2)

Lần này Vương Tử Dao khống để hắn đứng dậy, mà là nghiêm mặt
"Làm không cấn thận, ta có thè phái đăc tối với vương Hưng Nghiệp... Nghe nói Lại bộ đinh giao cho hắn làm điển sử huyện Nhân Hòa, cũng coi như là làm quan trong tình, ngươi nói ta nên giao hảo hắn, hay là phải đắc tội với hắn?”
Điển sử và điển lại, tuy rằng chi thua nhau một nét ngang, thế nhưng khác biệt một trời một vực. Điên sử chính là Huyện úy ngày xưa, chưởng quản ngục tù tuần tra một huyện, cũng chính là cảnh sát trưởng công an huyện đời sau.
Tuy là nhô quan trung bình thôi, nhung quyền lực thực tại không nhỏ, đặc biệt là để loại người như vương Hung Nghiệp đển đảm nhiệm, tất nhiên vui vẻ sung sướng.
"Đại ca xin yên tâm, chi cần ta có thể trồi lên, đập nồi bán sắt, tuyệt đối không cẩu thả!"
Lý Thịnh trái lại thở phào nhẹ nhõm, bởi vì lời này của vương Tử Dao, rõ ràng chỉnh là muốn tiền.
"Lời này, cứ làm như ta muốn đòi tiền của ngươi vậy.” vương Tử Dao bộ mặt chính trực nói:
"Ngoại trừ chuẩn bị tiêu tốn, ngươi một đồng tiền cũng không cần đưa nhiều.” "vậy thì, ta trước tiên chuẩn bị một ngàn lượng bạc, thế nào?"
Hắn càng nói như vậy, Lý Thịnh lại càng không dám keo kiệt, cắn răng nói.
"Một ngàn lượng a\..’>C'*
vương Tử Dao vân vẽ chung trà nhỏ trong tay, hưởng thụ nhấp một ngụm nói:
"Trước tiên cứ chuẩn bị như vậy đã, không đủ nói thêm."
"Không thành vấn đề, đa tạ ca ca."
Lý Thịnh thiên ân vạn tạ bò dậy, nói thêm vài lời biểu hiện chút quyết tâm, mới rời khỏi Lại Phòng.
Đợi hắn đi rồi, vương Tử Dao đem chén trà đưa cho hấn kia xối xuống đất, suy nghĩ một chút, lại đem chung trà kia ném vào trong sọt như tờ giấy vụn, gắt giọng nói: "Xúi quây!"
Chờ trở lại Hộ Phòng, Lý Thịnh thấy cửa lớn đã khóa. Hóa ra thời gian tan ca vừa đến, chúng thư lại liền khóa cửa lại, khiến chim chóc bay tứ tán .... Không thèm để ý thường phục, tay nải nhiều thứ khác của Lý Thịnh vẫn còn ở bên trong.
Thấy người còn chưa đi, trà đã lập tức nguội lạnh, Lý Thịnh chịu không nổi bi thương này, nhìn khóm cúc tàn trước cửa phòng, vài giọt nước mắt lăn xuống gò má.
Hắn cứ chật vật như vậy đi về đến nhà. Lý tư hộ không ở trong lại xá huyện nha, hắn ở trong ngõ hẻm gần kề nha môn hai con đường. Đây rạ cửa viện khép hờ cất bước đi vào, Lý Thịnh trong lòng tự nhủ rôt cục vê nhà, không cần phải chịu khinh bỉ nữa...
Nào ngờ chân khác còn chưa bước vào cửa, đẩy tớ nhà hắn vung gậy đánh ra, mắng:
"Đồ ăn mày nhà ngươi, mau cựt ra ngoài cho ta!"
Nói xong liền muốn đánh người.
"Nhị Đản, là ta..."'
Lý tư hộ suýt nữa bị đánh trúng đầu, chật vật né tránh nói.
Đầy tớ nghe tiếng sợ ngây người: “Lão, lão gia, ông làm sao vậy, rơi xuống kênh sao?” "Không có gì cả."
Lý Thịnh sắc mặt tái mét vẫy vẫy tay áo, đi vào sân. Nhà hắn từ bên agoài không nhìn ra cái gì, nhưu i vào. sè phát hiện bên trong cao rộng tinh xảo lạ kỳ, tầng tầng đài, phòng ổc lầu các không
giả: Tam Giới Đại Sư
ĐẠI QUAN NHẢN
lộng thiên!


aói, lại còn có vườn hoa hòn7tion bộ bôn 1 pó thể nói là bên trong có
Thì ra hắn mua hai tòa nhà ba cửa lớn thông nhau liền kề, một nhà để ịia quyến ở, một tòa khác thì sửa thành đình đài hoa viên, như vậy vừa áưởng thụ được sân vườn thoải mái, lại không rêu rao, hiển nhiên hao [ổn tâm tư rất lớn.
Bài biện bên trong so với nhà Hà Thường còn xa xi hơn, không phải tận mắt chứng kiến ngươi căn bản không ngờ rằng, đây là nơi ở của một Ịuan lại nhó.
Giờ phút này, một vợ bốn thiếp hai đứa con của hắn, đang ngồi trong trong phòng ăn đèn đuốc sáng tỏ, vừa nói chuyện vừa cười ăn cơm. Bởi d Lý Thịnh thường ở bên ngoài xà giao, giờ nyaf vẫn chưa về, nhất định là đí ra bên ngoài vui vẻ roi, do vá^người trong nhà cũng không chờ lắn.
Đang ăn cơm, chợt thấy một nam nhân tóc tai bù xù, quần áo dơ bẩn íi vào. vừa nhìn thấy hắn, đứa con sáu tuổi của hắn hét lên một tiếng: "Quỷ kìa!"
Bà tư của hắn thì lại tức giận nói:
"Nhị Đản đám các ngươi chết ở xó nào rồi, tại sao lại để cho tên ăn tnày này vào đây!” "Mẹ nó mụ mới là ăn mày!”
Lý Thịnh nhịn một bụng lừa giận, rốt cục bộc phát, như một con chó diên phẫn nộ, hướng bà tư tức giận quát lớn.
Bà tư sợ ngẩn cả người, che miệng lại nói:
"Lão gia, ngươi sao lại trở thành thế này?"
"Ta, ta sao lại trở thành thế này..."
Lý Thịnh nhìn canh thừa thịt nguội trên bàn, hai mắt đỏ hồng gầm hét lên: "Ngay cả các ngươi cũng xem thường ta, để ta ăn cơm thừa canh cạn sao? Ta cho các ngươi ăn, ta cho các ngươi ăn|"<ỉ
Nói xong chụp lấy ghé đẩu, đem toàn bộ mọi thứ trên bàn rầm rầm đánh vỡ chén đĩa, nước canh tung tóe.£ ’
Người nhà trông thấy đều hoảng sợ, hai đửa con càng oa oa khóc lớn. Lý Thịnh khanh khách cười gằn nói:
"Khóc, còn khóc nữa ta bóp chết hai ngươi! Mọi người cùng nhau chét hét đi!”
Nói xong ném ghế đẩu, thấy cái gì đập cái gỉ, giống như muốn đem cừu hận đầy ắp đều đập hết ra.
vẫn là bà hai của hắn nhìn chuyện liền hiểu, đi ra ngoài kêu vài tên đầy tớ vào, thừa dịp hắn không chú ý, dùng dây thừng trói hăn lại, sau đó khiêng lên giường. Thấy hắn vẫn là kịch liệt giãy dụa, nàng vội vàng bảo người đi mời Ngô đại phu và người Đạo Lục tư đến xem, bởi vì cũng không ai dám noi, hắn là mắc bệnh điên, hay là bị giật kinh phong rồi.
Cũng may Ngô đại phu đến trước, nhìn một chút nói, không phải giật kinh phong, là mẻ muội một chút thôi.


"vậy thì làm sao chữa?" Đám thê thiếp Lý Thịnh vội hỏi.
"Chữa thế nào.”
Ngô đại phu tóm Lý tư hộ vẫn không ngừng giãy dụa ở đó, nặng nề tát một bạt tai, sau đó lật tay tát thêm một cái nữa!
Đám người nhà họ Lý kinh ngạc thẫn thờ nhìn, Ngô đại phu tói phải đánh đủ mười cái bạt tai, đem Lý Thịnh mạnh mẽ đánh thành đâu heo, rốt cục ngất đi...
"Được rồi!"
Ngô đại phu xoa lòng bàn tay bòng rát nói: \ “T àm hắn tỉnh lai mi^em sao. ’ / >


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất