Chương 43: về nhà (1)
Lời nói chia làm hai, lại nói về vương Hiền bên này.
Bời vì có công tố giác, ngày mai, Tri Huyện đại nhân phê chuấn cho hắn về nhà tình dường, kỳ thực cũng có ỷ dỏ vương Hiền tránh khói đầu sóng ngọn gió.
Tằn Thủ giúp hắn thu dọn một vài đồ vật đơn giàn, lại cùng với hai tráng đinh dùng ván cửa khiêng hắn từ trong nhà mang lên xe ngựa. Ngay cà loại bạch dịch như Tần Thủ còn biết vương Hiền sắp phát đạt rồi, hầu hạ hắn so với lúc trước càng ân cần hơn nhiều, sợ vương Hiền bị cắn, hắn còn trài săn chăn bông ở trên xe đấy...
Thật ra vương Hiền chi bị vết thương da thịt rất nhẹ. Có một thủ thuật đậc biệt chuyên về tấn còng, tuyệt chiêu đánh bàng roi đặc biệt này của Tạo lệ, đà bắt đầu luyện từ mười mấy tuổi, luyện mất mười mấy năm. Tông cộng luyện hai chiêu, một chiêu gọi là “ngoài nhẹ trong nặng”, một chiêu khác gọi là “ngoài nặng trong nhẹ” .
Chiêu trước, là dùng quần áo bao quanh một tảng đá, yêu cầu sau khi đánh xong, quần áo hoàn hào không chút tổn hại nào, tảng đá bên trong nhưng lại nát thành đá vụn. Cách đánh như vậy, không cần thiết phải đánh hai mươi lần, xương chậu thậm chí nội tạng của phạm nhân đã bị đánh nát, từ bên ngoài nhung lại không nhìn ra tôn thương gì, trên thực tế không chết cũng tàn phế.
Chiêu sau lại dùng quần áo bao quanh một chồng giấy, yêu cầu sau khi đánh xong, quần áo rách rưới, chồng giấy bên trong lại không bị hư tổn gì. Cách đánh như vậy, thoạt nhìn là da bong thịt tróc, trên thực tế chi tổn thương da không tôn thương thịt, chớ nói chi là xương, không có nguy hiểm gì.
Tạo lệ rèn luyện hai chiêu này xọng. liền có thê chơi được vô số trò gian, mới có thế giành được “tiền đồ’vtừ công việc nha dịch này. (tiền đồ ờ đâỵ là con đường kiếm Ịiền).\ Nói rất có “tiền đồ” một chút cũng không uổng, thí dụ như Đường triều tê tướng Tắt Thành xuất thân nghèo khô, cậu của hắn chính là tạo lệ trong huyện nha của Thái Hồ, dựa vào mấy cây gậy đế kiếm, tiền làm giàu. Tất Thành sau khi hiển vinh, muốn giúp cậu mưu một cái chức quan, cậu hắn lại nhất định không chịu, nói “Ta làm cái nghề này, hàng năm có thể cầm được trên tay sáu mươi xâu tiền, mà lại chi cần làm qua loa cùng không sợ gây sai lầm gi, cả đời sung sướng, không biết ngươi còn muốn thay ta mưu cái chức quan gì?” nghĩa bóng, thiên hạ còn có việc tốt hơn so với sai dịch cầm gậy sao?
sáu mươi xâu chính là sáu mươi quan, hơn nữa lại không phải là tiền giấy, tương đương với một Huyện lệnh cộng thêm Huyện úy, bàng bổng lộc của hai người nhất nhi huyện cộng lại rồi, cùng khó trách cậu của lào nương kiên quyết không muốn làm quan...
Cho vương Hiền hai đòn này, là một người cùng có kỳ thuật già đời như cậu của lào nương, tuyệt chiêu dày công tôi luyện ra, đánh cho hắn rách da, đánh cho hắn chày máu, nhưng một chút thịt cũng không bị thương...
Chi là ngươi cũng không thể vừa mới xử lý cấp trên xong, liền lập tức nhảy nhót tưng bùng. Diễn trò phải diễn nguyên bộ, vương Hiền nắm nhoài trên xe đi ra khói phòng của thư lại. Lúc đi ngang qua sáu phòng, những Thư Biện không quen biết hắn, đều nhô đầu ra chi chi chó chỏ, nghe đâu đang nói:
“Chính là tiểu tử này, tra ra sổ sách có vấn đề, xử lý xong Lý Thịnh luôn...”
“Mới tiến vào nha môn mấy ngày, là có thể làm cho Tư lại của Hộ phòng sụp đổ , tiểu tử này bất phàm nha...”
... 1T .1 ”...'°..
“Ai, hăn nào có khả năng này, ngươi đà quên cha hăn là ai sao? Nhât định là cha hắn ờ phía sau sai khiến.”
“Cũng đúng, nếu không phải vậy chúng ta đều đập đầu chết đi là vừa
Tuy mỗi người nói một kiểu. nhưng đáng ăn mừng nhất chinh là, không ai còn nghi ngờ nhàn phẩm của hán, đây mới là điều vương Hiển đê ý nhất, nhân phàm nếu như không có, ngày sau cùng không có cách nào lăn lộn được. Chăng qua ngẫm lại cùng đúng, minh bị ức hiếp thành như thế, phản kháng cùng là chuyện đương nhiên, ai có thẻ nói minh không đúng đây?
Xe đẩy rời khôi nha môn, rêu rao khắp nơi...
Tốc độ buôn chuyện của người trong trấn thật khiến người ta trố mắt ngoác mồm, ngày hôm qua Lý tư hộ mới rơi đài, ngày hôm nay đà truyền khắp phố lớn ngõ nhò, hơn nữa truyền nhiều nhắt chính là vương Hiền bị hắn ức hiếp thảm thiết, dưới cơn nóng giận cáo ngược lại hắn!
Đám người buôn bán trên đường khó có thể tin, “Đại nhân vật " của sáu phòng tư lại ở trong lòng dân thường, chính là giống như núi. Trừ phi có quan thanh tra cường đại như thần tiên hạ phàm, bàng không hẳn là vĩnh viên đứng vừng ờ huyện Phú Dương mới đúng. Làm sao đế một tên mới tiến vào nha môn không mấy ngày như vương Nhị Lang, làm cho rớt đài chứ?
Nhưng buổi sáng từ y quán truyền đến tin tức nói, Lý Thịnh tối ngày hỏm qua tâm thần bất ổn, suýt chút nữa đà điên rồi. Thể này thi bọn họ muốn không tin cũng không được...
"Ai nha, vương tiếu quan nhân đây là làm sao vậy?"
Nhìn thấy vương Hiền nắm nhoài trên xe, người trên đường rần rần dâng lên, kiên quyết chặn đường lại.
"Ai, đều là gã Lý Thịnh kia quá độc ác!"
Tần Thủ vẻ mặt căm phẫn hùng hồn nói:
"Chính hắn đem tiểu quan nhân đánh thành như vậy! Chăng qua Lý Thịnh có tội thì phải chịu, Đại lão gia lệnh cho Tần Thủ tiêu nhân hộ tống tiểu quan nhân về nhà dường thương , đợi tiểu quan nhân phục hồi lại, nhất định sẽ được trọng dụng!"
"Ai nha, gà Lý Thịnh đó thật đáng đời!"
Hàng xóm láng giềng lòng đầy căm phẫn nói.
"Tiêu quan nhân không có chuyện gì chứ..."
Hàng xóm láng giềng lòng đầy thương yêu nói:
"Nhớ dường thương cho tốt, nếu như bị tồn thương gì nặng, tên Lý Thịnh kia chết một trăm lằn cũng không đền nổi!"
"Tiểu quan nhân, đây là con rùa sáng nay mới bắt được, to lớn lạ thường, nhất định là biết tiểu quan nhân bị thương, nên con rùa đến đây hiến thân cho tiểu quan nhàn bồi bổ thân thể..."
Thất ca bán cá đưa lẻn cái dĩa trong đó có xác con rùa thiệt lớn. Con rùa kia trong đôi mắt như đậu xanh tràn đầy bất đác dì, thật giống như đang nói..., ta có tiện như vậy sao...
"Tiểu quan nhân, đùng nghe hắn. Thương gân động cốt phải ăn xương sườn!" '
Chu Đại Xương bán thịt vó một bàn sườn heo được sấp xếp tinh tế, chặt từng khối tùng khối to nho băng aliau, dùng lá sen quấn lại, phóng tới xe ngựa:
"Củ sen hằm xương
cường gãn lại tráng cốt!" "Tiểu quan nhân, cầm con gà này về hầm/iẩụ canh uống đi, bồi bổ..."
"Tiểu quan nhản, trời gần lạnh rồi, a giao giúp bỗ nguyên khí..." (a giao: một món cao được sản xuất tại huỵện Đông A, tinh sơn Đông, Trung Quốc)