Chương 51: Tú tài cáo trạng (1)
Khi trờ lại phòng bộ khoái, hai vị làc tiền bối cười toe toét đến không thể khép miệng lại được.
"Tổ sư bà ngoại nhà nó chứ, không hổ là gia truyền thâm sâu à nha!"
Trương mật rỗ hưng phấn, đến mức mồi hạt rỗ trên mặt đều bùng sáng, nhêch miệng cười to nói:
"Đi một lần còn hơn cả chúng ta đi mười chuyến!”
"Quả nhiên là 'Giang sơn đời nào cùng có người tài, một đời người mới thay người cũ' nha!"
Tang điển lại cũng khen lớn:
"vốn chi định giúp ngươi kiếm chút tiền uống rượu, nào ngờ lão đệ mới chính là thánh thủ lừa bịp!”
vương Hiền thẹn mướt mồ hôi, gia học uyên thâm cải gì chứ, cái này nên thuộc về kỳ năng bản thân ... Dù sao kế toán không biết lừa bịp không phải kê toán giỏi, còn tiêt tháo gi đó kia, sớm đã cuốn theo từng phần tùng phần kiểm tra báo cáo ăn mất rồi.
"Khục khục..."
vương Hiền ho khan hai tiếng, đem túi gấm kia đưa cho Tang điển lại nói:
"Ta chính là giải nỗi hận, tiền này các ca ca chia đi.”
"Đùa gì vậy, ngươi không cằm chính là xem thường chúng ta!"
Tang điển lại không cho phép thương lượng nói:
"Tổng cộng năm thỏi, chúng ta một người một thòi, còn dư hai thòi, một thỏi cho Lý đại nhàn, một thòi hiếu kính Lào vương đại nhân, dù sao cùng đã giương bàng hiệu hai người bọn họ, đâm sọt cùng phải chùi mông cho hai người bọn họ."
.,đ?
vương Hiển bắt đắc dì nhận hai thòi vàng, không biết đây có xem như là ‘tiền đen’ lào cha nói không? Thôi vậy, đợi lào cha đi về rồi nói. Dù sao đời trước cùng coi như người nhà nhặn, hán đối với loại doạ dẫm trắng trợn này cùng không hài lòng lăm, nếu không phải bời vì đối phương là Lý Thịnh, hán sè không mở miệng nói lấy một lời.
"Không cần để ý Mã tứ.gia sao?”
Trong lòng thích thú cẩn kỹ thòi vàng, Trương mặt rỗ nhò giọng hòi:
"Lý Thịnh dường như cầu đến tận cửa hắn rồi, ngày hôm qua còn máng Hồ gia chúng ta một trận. Có điều ý tại ngôn ngoại chính là, không vừa ý chủng ta ăn mảnh một mình.”
"Không cần phải để ý đến hắn."
Tang điển lại hoàn toàn thất vọng:
"Hôm nào ngươi dùng vài xâu tiền đuổi hắn đi là được.”
Ờ trong nha môn tuy rằng quan tôn lại ti. Nhưng quan là người bên ngoài, thế đơn lực bạc, lại là người địa phương, kết bè kết đảng thành đàn, đến cuối cùng là quan có thể ngăn cản lại, hay là lại có thể quay ngược hạn chê quan, còn phải đấu một trận mới biết. Hiên nhiên, Mà tứ gia không dựng được uy tín tại đây, cho nên câm giác tồn tại cực kỳ thắp...
Kết thúc chia chác, Trương mặt rỗ hói vương Hiển;
"Đúng rồi, ngươi nói vương đại nhản được cất nhắc làm Tư ngục Hình tư, có thật hay không?"
"Lệnh bắt trong tay Trương đại ca, có thật hay không?"
vương Hiền cười hói ngược lại.
Trương mặt rô nghe vậy hơi khựng lại, chợt ha ha cười nói: "Thật giảo hoạt!"
Thực ra, Lý Thịnh không hề đoán sai chút nào. Cái gi mà Hà Thường cung khai, Án Sát Tư thấm vắn, căn bàn dối trá không có thật, đều là Tang điển lại và Trương mật rỗ bịa đặt ra cả, doạ dẫm tiền tài của hắn. Nhưng đày không phải trọng điểm, trọng điểm là chuyện hắn xúi giục Hà Thường, bị người khác biết được. Hắn lo lắng một khi không ngoan ngoãn tuân theo, đối phương sè tố cáo mình, với tính cách của Lành Diện Thiết Hàn kia, nhất định phải tra rồ!
Lý Thịnh luôn ngóng trông Hà Thường thu quyết, chết không đối chứng, đên lúc đó mâm họa tiêu trừ, sè không còn gì phải sợ nữa.
Tang điển lại và Trương mật rỗ tư lại già đời cờ này, chính là hiểu rò tâm lý này của hắn, mới ba ngày hai hôm đến nhà doạ dẫm. Bởi vì càng đến gần ngày thu quyết, doạ dầm sè càng dễ dàng hơn. Đi qua thôn này không có khách điếm kia, sau khi thu quyết, bọn họ sẽ không còn cách nào thực hiện được ý đồ nữa.
về phần vương Hưng Nghiệp, từ khi sau hắn vào kinh, cùng chưa từng liên lạc với trong nhà, vương Hiền nào hay biết động thái mới nhất của hán được, chi đơn thuần đoán mò mà thôi. Nhưng trong lúc mấu chốt này, Lý Thịnh không dám không tin. . . Hơn nữa hắn còn có ý nghĩ hao tài giải hận, rất hi vọng vương Hưng Nghiệp có thể nể mặt chô tiền này mà buông tha cho hắn ...
Hưng phấn vuốt ve thói vàng, Trương mặt rỗ tâm tình dâng cao nói: "Ngày mai ta lại đi?" 'Khụkhụ..., vương Hiền ho khan hai tiếng nói: "Có phần hơi quá không?"
"Không nắm chặt không được.”
Tang điển lại một mặt 'thời gian không chờ đợi ta' nói:
"Dê tuy ràng mập, nhưng chịu sao nổi nhiều hổ lang cùng xâu xé. Nếu ta chậm tay, vậy thì quá tiện lợi cho vương lột da kia rồi." vương Hiền gật đầu, vương Tử Diêu kia cũng không phải hạng tốt lành gi. Hắn đi xem nhà thẳng phân cho mình, quả thực độc môn độc viện không giả. vừa đi vào xem, hai năm không ờ, đà lụp xụp chẳng ra hình hài gi, không thê không cằn sửa chửa lổn, nhất thời mắt hết cà húng thú.
"vậy cùng phải."
Nửa tháng sau đó, ngày tháng của vương Hiền không phải quá tự tại. Trương Hoa và Tuần Điên lại mang theo phần lớn người xuống nông thôn, hắn dân mười mấy người ở lại, bởi vì Trương tư hộ sợ xảy ra sai sót, con dấu Hộ phòng toàn bộ đều mang theo hết, vương Hiền chi có thẻ xử lý chút công việc hàng ngày, làm quen công việc một chút, vô cùng thoải mái.
Khi rảnh rôi, hắn thinh thoảng được mời đi dự tiệc uống rượu, năm khi mười họa mới đi vê nhà ở một đêm, tất nhiên môi lân đêu không có tay không. Không phải xách một con gà, chính là cầm một con cá, cải thiện một chút thức ăn cho lào nương và ca tý muội muội. Hắn thậm chí cảm thấy cả đời có thế như vậy, cũng không tính là nhân sinh thất bại.
Mài đến tận ngày đó, hán tận mắt chứng kiến một màn...
Ngày đó là mười bảy tháng mười, không phải ngàỵ thả cáo trạng, trong nha môn lặng ngăt như tờ. vương Hiển đang ờ trong công phòng uống trà nói chuyện củng Ngô Vi, đột nhiên nghe thấy bên ngoài tùng tùng tùng có tiếng trống vang lẻn.' Ngố vi không khôi thấy kỳ lạ nói: "Có người đánh trống kêu oan!"
Nói rồi mờ cửa sổ bén hóng nhìn ra ngoài. ,
Công phòng vương Hiền ở gian đầu tiên, cửa số bên hỏng đối diện
nghi môn, chợt thấy sai dịch nha môn, nghe tiếng cuống quít chạy ra ngoài kiểm tra thực hư, chi chốc lát sau lại vội vã chạy vào trong, hướng
Tri Huyện đại nhân bẩm báo.