Chương 9: Tay rất đen (2)
vương Hiền gật đầu nói:
"Cái này so với tim chị dâu ngươi, dế dàng hơn nhiều. Chúng ta có thế hai bút cùng vè, một mịtt nhìn chắm chắm Triệu gia, thu quyết càng tới gần, bọn họ lại thấy hành động của ngươi, nhất định sẽ thương nghị tỉm đối sách. Sau đó mấy ngàỵ này chúng ta càng phải quan sát, Triệu gia có khách nhân nào, người Triệu gia lại đi đến nơi nào làm khách." "Mặt khác, người giật dây chính là hung thủ của vụ án xác nữ vô danh, cha ta tám phần mười trong lòng hiểu rõ, chí ít đà rất đến rất gần chân tướng. Cha ta đi lính diêm trường, chăng qua ở bên ngoài trăm dậm, ta muốn đi thăm ông một chút, có thê từ chỏ của ỏng tìm được một chút giúp sức, vậy thi tốt không gì bàng.” "Nhưng mà thân thế ngươi như thế này?"
Làm Thanh Nhi có chút động tâm, nhưng xem vương Hiền bước đi còn phải chống gậy, lại cảm thấy có chút không đành lòng.
"Ta nghe nói có loại công cụ di chuyển gọi là cáng tre." vương Hiền nhìn nàng nói: "Lại nói phần lớn lộ trình vẫn là ngồi thuyền." "Cùng được."
Lãm Thanh Nhi gật gật đầu nói: '*vậy thì khổ cực ngươi rồi." việc này không nên chậm trế, hai người liền ước định ba ngày sau xuất phát, sờ dì muốn ba ngày sau, là vi diêm trường tuy ràng không phải đại lao, nhưng cùng để phòng nghiêm ngặt, người không phận sự miền vào, đi thăm hòi cần phải có lý do. vương Hiền bất tri bất giác tuân theo tinh thằn 'Lợi cho người càng phải lợi cho minh' của lào nương, nói với Lâm cô nương, chúng ta đi thăm hòi lấy cớ là đưa quần áo mùa đông. Nhiệm vụ chuẩn bị quàn áo mùa đông, dĩ nhiên là rơi vào trên người Lâm Thanh Nhi. Lâm cô nương sớm bị hắn doạ dẫm thành thói quen rồi, không chút nghĩ ngợi đáp ứng một tiếng.
.. . ... ........ .X
Lời đà nôi xong, Lâm cô nương đứng dậy cáo từ, đợi nang đây cửa đi ra, phát hiện bên ngoài đà qua buôi trưa.
Trong sân vườn, Ngân Linh và Thất thúc, đà ăn xong bừa trưa. Tiểu cô nương Ngân Linh đương nhiên sè không đê Thất thúc làm cơm, mà là liên tiếp kêu than đói bụng, nàng nho nhò đáng yêu, làm cho đại thúc yêu mến tràn đầy, đi ra ngoài mua gà quay, bánh nướng về cho nàng ăn.
Cơm nước xong còn không thấy Lâm cô nương đi ra, Thất thúc cảm thây buôn lòng, 'lân này xem như xong, cô nương cũng biên thành tức phụ rồi.'
Đợi chờ cho đến khi Lâm Thanh Nhi đi ra, hai người liền thấy nàng khí sắc cùng khá hơn, con mát cũng sáng ngời, môi cũng có chút máu. Nghi lại bộ dáng lúc trước nàng đi vào, Ngàn Linh kinh hô: "Làm tý tý, ca ca ta dùng cách gì đem ngươi trở nên khỏe khoán như vậy!" "Ca của ngươi..."
Lâm Thanh Nhi cười cằm tay nàng nói.
"Thực sự rắt lợi hại." "Doạ người."
Ngân Linh khó cỏ thể tin nói: "Thiệt hay già vậy?" "Trước nay không nhận ra được."
Lâm Thanh Nhi cười gật đầu nói:
"Lần này ta là tự minh lình hội."
Thắt thúc nghe xong suýt nữa ngất đi, trong lòng gào thét, hết thuốc chừa hết thuốc chừa, triệt để hết thuốc chữa . .
ĐẠI QUAN NHAN____ g/ỡ. Tam giới đại sư
Tâm tình khá hơn một chút, Lãm Thanh Nhi và Ngân Linh trò chuyện vài câu mới cáo từ.
Đợi nàng đội khăn lẻn, cùng với Thất thúc, rời khôi ngõ hẻm, cửa viện sát vách nhà họ vương từ từ mờ ra, lộ ra khuôn mặt của hai phụ nữ trung niên.
Một người là chủ nhân của nhà này, Trương thấm, một người khác, không ngờ lại là lào nương của vương Hiền!
vốn nên về quẻ dự tiệc, lào nương thế mà lại mai phục tại nhà hàng
Hai người nhìn quanh đầu hẻm, thấy đà không còn bóng người. Lão nương mới quay đâu lại, cười lạnh với Trương thâm nói: "Hầu Tôn nhà ngươi có thể tin rồi chứ hả?"
Trương thẩm người rất gầy, miệng có chút nhọn, má có chút hóp, bời vậy mới có biệt hiệu như thế. Nghe vậy vẻ mật khâm phục nói:
"Ta tin, thực sự là Lâm gia cô nương. Nấng tuy ràng che mật, nhưng đi bên cạnh là lào đầy tớ Điền Thắt của nhà họ Lâm."
"Hừ hừ."
X.
Lão nương đắc ý cười lạnh nói: "Hiện tại tin chưa, con trai của ta tuy rằng không có gì cả, nhưng vẫn có bản lình theo đuổi con gái."
; ........
Nói xong trong lòng mình cung tấm tác lấy làm kỳ lạ: “Lúc trước hắn nói với ta, muốn đem Lâm gia cô nương cưới về, ta còn cười hán mơ hào, không ngờ ràng tiểu tử này, đúng là nói được là làm được!”
X.
Trương thẩm sau khi tiếp thu hiện thực, lập tức lo chuyện bao đồng "Hai đứa nhô lén lút lui tới như vậy, khó bảo đảm không truyền ra bóng gió gì, ngươi vẫn phải nên quản chặt chè một chút đi." "Mặc xác."
Lào nương hai tay chống nạnh nói: "Chúng ta cứ ăn ngay ờ thắng, bọn họ thích nói gì thì cứ nói!"
Chủ ý của nàng chính là, nhà minh kiếm đâu ra tiền đi lễ đây? Huống hô đôi phương vàn là kẻ thù! Không băng làm bộ không biêt, đê hai người bọn họ tiếp tục rồi lại tiếp tục phát triển, đợi gạo nấu thành cơm, hăng tính toán sau.
"Phi!"
Trương thấm phun nói:
"vương Nhị nám nửa năm, ngươi liền đã quên hắn là ai?"
"Ai, đó là hắn còn nhỏ
không hiểu chuyện, lớn lên sửa là được ..."
Lào nương tuy ràng sức chiến đấu mạnh mè, nhưng người khác chi cần nhắc đến chuyện trước kia của vương Nhị, nàng liền chột dạ hụt một thanh niên mật tròn rón réiLđi- qua trựớc cửa, nhà họ Trương là nhà thứ hai từ trong ngõ hẻm đếm ra, xa hơn cũng chi có nhà họ vương.
"Chi mong là vậy ..."
Trương thầm nói có chừng có mực, ai biết lời còn chưa dứt, liền thấy
"Mấy thằng nhóc này. còn dám tới tìm nó!"
tay áo lên vừa muốn đi
Lão nương nhất thời nổi giận đùng đùng, V én , lại bị Trương thâm dùng sức kéo lại nói: "Ngươi bây giờ đang ngồi ơ quẻ họ vương, lúc này lộ diện, không phải lòi đuôi rồi sao?"