Chương 94: Gia pháp (2)
với lịch duyệt của lào gia tử. là rất tin ' Không có lửa thi sao có khói, chưa hăn không có lý do', bời vậy tuyệt không đề cập tới vu tú tài làm sao mới tốt.
"Đúng vậy, bộn quan cũng không tin".
Ngụy tri huyện gật mạnh đầu nói: “Thật ra có một biện pháp đơn giản nhất, hắn tới rồi chứ? Chúng ta xem thử ngực hán, nếu hoàn hảo không tổn hao gi, bồn quan không tha cho nữ nhân kia!"
“Cái này sao".
vu lão gia tử lại do dự, nếu cháu nội ngực thật nghiệm ra vết thương, đời này hắn cũng xong rồi, nhà họ vu cũng sè mất hết mặt mùi.
“Lúc này hắn hàn vẫn còn đang học..
"vậy bảo hắn ngày mai xin phép, lào Phong Quân cùng hán tới một chuyến đi, chúng ta cùng nhau nghiệm thương".
Ngụy tri huyện thân nhiên nói.
"vậy... đa tạ lào phụ mẫu".
vu lào gia tử cuối cùng lộ ra vê cảm kích nói: “Lào hủ đúng là hổ thẹn".
“Lào Phong Quân sao nói vậy".
_________ „
Ngụy tri huyện mim cười nói:
"Đây đều là nhân tâm hoán nhân tâm".
vu lào gia tử đà hoàn toàn khongddaconf dáng vẻ bệ vệ. Không đợi Ngụy tri huyện tống canh tiễn khách đà cáo từ.
Thấy cha ra ngoài, con trai hắn vội nghênh đón, lại bị vu lão gia từ đẩy ra, không để cho hắn đụng mình.
về nhà xuống xe, mặt vu lão gia tử vẫn sầm xuống đến dọa người, hai chân vừa chạm đất, đã dùng sức chống quải xuống đất, cả giận nói: "Trói nghiệt súc kia đến Từ Đường!"
Chúng gia đinh hai mặt nhìn nhau, con trai hắn kiên trì hòi, không biết là nghiệt súc nào.
"Con trai bảo bối của ngươi đó!" vu lão gia từ hung hăng trừng hắn một cái.
Lát sau, vu tú tài bị dẫn tới Từ Đường, đà thấy gia gia ngồi ờ bên bài vị tô tiên, mấy gia đinh thân thê khoẻ mạnh đứng ờ hai bên, cửa phòng sau lưng cũng bị đóng thật chặc, xem điệu bộ này khiến trong lòng của hắn sợ hãi.
“Gia gia, ngài tìm ta.
"Quỳ xuống!"
vu lào thái gia gầm lên một tiếng.
“Cời xiêm y của hắn ra!"
vu tú tài tinh tinh mê mẻ mà quỳ xuống, mấy gia đinh tiến lên cáo tội, đem giáp sam, đạo bào, trung đan của vu tú tài kéo ra hết, lộ ra cơ thế gầy nhỏ kia.
vu lào gia tử tập trung nhìn vào, chi thấy quanh nhũ ngực trái hán, một vòng dấu răng có thế thấy được rò ràng...
“Nghiệt súc.
vu lão gia từ trước mắt tối sầm, suýt nữa tát thờ. Người trong nhà vừa xoa ngực vừa ấn huyệt nhân trung, khó khăn lắm mới khiến cho hắn từ từ tinh lại. vu lào gia từ thờ hổn hển ngồi ờ trên ghế, hai mắt nhìn chăm chăm vu tú tài, con ngươi đêu đó tim. cùng không hôi hãn trải qua cái gì, đã nói.
ĐẠI QUAN NHÂN
JI
y&gTác giá: Tam giới đại sư
“Trói lại, thượng gia pháp, đánh chết luôn đi!"
Bọn gia đinh biết lão gia tử từ trước đến nay nói một không hai, đặt hán trên ghế, miệng nhét vải bố... Một là sợ tiếng kêu thâm thiết quấy nhiêu đến tô tiên, hai là phòng ngừa hắn cắn đầu lười. Sau đó liền kéo quằn của hắn xuống, giơ gậy lên, đánh tùng gậy lẻn cái mông trắng như tuyết kia.
Đánh gần mười gậy, vu tú tài đà đau đến không muốn sống, nhưng lào gia tử lại càng ngại đánh nhẹ, rít gào nói: "Không đánh chết hán, các ngươi cứ đợi chết đi!"
Cả đám gia đinh nghe vậy cũng không dám hạ thủ lưu tinh nữa, hơn nữa chuyện đánh đít thiếu gia này cùng không thường có, quá gây nghiện đi. ơ cả đám cán răng, vung mạnh gậy đánh lên đít vu tú tài, vu tú tài da mịn thịt mèm, nào chịu nôi? Chưa được mấy gậy đà da tróc thịt bong, hôn mê bất tinh.
Thấy nữa đánh nữa sè xảy ra chuyện, cha vu tú tài vội quỳ gối trước mật đau khô cầu khân. Lão gia tử nào chịu nghe, vung tay chính là một chưởng, tát lên mặt con trai.
“Nên đánh cả ngươi nữa, nếu không phải bình thường ngươi nuông chiều hấn đến hư, hắn có thể làm ra chuyện cầm thú này à!"
Mặc dù bị cha khiến trách, nhưng không thể nhìn con trai bị đánh chết, cha vu tú tài lại nhào qua, lấy thân bảo vệ con trai, bọn gia đinh không dám đánh Nhị gia, đành phải dừng tay.
“Đừng có ngừng, cùng đánh chết đám này đi, đờ phải giao cho quan phủ làm nhục tô tiên..."
vu lào gia tử cơn tức càng vượng, cuối cùng phun ra ngụm đờm, hoàn toàn tức đến ngất đi. Cả đám người nhà vội đờ lấy, lần này không dám lại ấn huyệt nhân trung nữa, đưa lào gia tử trờ về phòng, vội gọi Ngô đại phu tới chừa trị.
Ngô đại phu cứu tinh vu lào gia tử, lại phát hiện hắn đã có dấu hiệu trúng gió, cho dù dùng y thuật của mình, trời thừ tối muộn nên miệng méo mát nghiêng sùi bọt mép. Có điều lão tiểu tử này giảo hoạt, chi nói vu lão gia từ có bệnh khác không tiện nói ra, minh kẻ mấy đơn thuốc trước đà, vân nên mời đại phu tinh thành tới trị liệu. Như vậy tương lai cho dù hán trúng gió, nhà họ vu cũng sẽ không trách được mình...
Khi đêm đến, vu lào gia tử tinh lại, người trong nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Lào bà từ hắn lau nước mắt nói:
“Ngươi làm ta sợ muổn chết, đây là phát điên cái gì vậy?" “Phát điên cái gì?"
vu lão gia tử sủng sốt nhớ lại, lại tức giận trào dâng nói: “Nghiệt súc kia đâu?" "vẫn còn ngất.
Nghĩ đến thảm trạng của cháu nội, lào bà tử hán mặt đầy nước mắt: “Hắn rốt cuộc phạm vào lỗi gì, hận đến độ ngươi muốn giết hắn?" "Hừ..
Loại chuyện bại hoại môn phong này, chi sợ ngay cả vợ minh, vu lào gia tử cùng xấu hổ mờ miệng, chi ờ đó sinh hờn doi.
vu lào gia tử cả đêm không chợp mắt, ngày hôm sau vẫn chưa xuống giường được. Đang uống thuốc, tiếu nhi tử hấn đi vào nói:
“Dật Phàm đã tinh". ~ ~
Lão gia từ không lên tiếng, tiếp tục uống thuốc của hắn. “Hắn đến bây giờ vẫn khờng hiểu, mình phạm lỗi gi".
Chú vu tú tài lại nói: "Cầu con tới hói rõ, nói gia gia bảo hãn chết, hắn không dám không theo, chi câu làm quỳ minh bạch".