Chương Nhất định (1)
Lão nương sau khi quay
"Ai đến vậy?"
Ngân Linh nhỏ giọng nói
"Lâm gia cô nương...
giỏ trúc, ngạc nhiên nói:
"Là nàng?"
Lão nương giận dừ nói:
"Không phải nói, không cho người Lâm gia bước vào cửa chính một bước sao?"
"Nhưng nàng còn mang theo bánh Trung thu, thịt nướng, sâm Liêu Đông."
Ngân Linh nói xong từ trong tay áo, móc ra một chồng tiền giấy nói:
"Còn có mười quan tiền."
Hóa ra Lâm cô nương người ta vẫn là mang tiền đến rồi, chi là để đề phòng vương Nhị thôi."Ách..."
Lão nương lấy tiền, chép miệng một cái nói:
"Kỳ thực ngẫm lại, tội cũng không thể trách người nhà, là ca ca của nàng tạo nghiệt, nàng cùng với chúng ta cũng không oán không thù, đúng không?"
"Đung vậy ạ đúng vậy ạ."
Ngân Linh gật đầu liên tục nóiSỵV
"Lâm cô nương còn hứa sẽ mang đến thêm hai mươi quan nữa, nói trước mắt việc chi tiêu không tổt lắm, đợi qua một thời gian sẽ đến bù đắp sau."
"ô?"
Ba mươi quan cũng là một số tiền lớn, tuy rằng trước mắt tiền giấy vô cùng mất giá, nhưng mà nhà bọn họ nghèo như vậy, cho dù không bạch không hắc chí ít cũng phải tích góp ròng rã hai năm. Lão nương tuy rẳng thấy tiền sẽ nóng óc, nhưng vẫn còn có chút tinh táo nói:
"Nấng vì sao muốn lo tiền thuốc men cho ca ca ngươi?"
"Con biết con biết."
Ngân Linh nhất thời kích động lên, bộ dáng như một bà tám chính hiệu, ghé sát ưên vai lão nương, kê lại nhũng điều tai nghe mắt thấy sinh động vô cùng, đương nhiên có một bộ phận là đầu óc tưởng tượng ...
'À?!'
'Hàaa...!'
Lào nương một bên nghe một bèn thán phục, nghe xong khiếp sợ hồi lâu, mới xoa cám nói:
"Tuy rằng nàng bị từ hôn, trong nhà nhìn vẻ như cũng nghẻo, thể nhưng làm sao có khả năng coi trọng ca ca của ngươi đây?"
"CÓ the caba con có ưu điểm nào đó mà chúng ta không phát hiện ra thì sao."
Ẩn tượng của Ngân Linh đối với ca ca, bất tri bất giác đổi mới không ít, thể mà lại có thể nghĩ ắển nhũng mặt tốt của vương Hiền.
"Chẳng lẽ bọn họ lam gì gì kia rồi hả?"
Lão nương hai tay đập một phát, hai ngón tay vẽ nên cái móc, lúc
này chợt nhớ tới người trước mặt là nữ nhi của minh, lập tức trở mặt
"Nên làm gì thì đi làm đi!"
"Đây là ý gì?"
Ngân Linh cũng học động tác của nàng, ngây thơ mà hỏi. Lão nương nhất thời mặt đó tới mang tai, hét lớn lên:
"Ba ngày không đánh đà nhảy lên đầu lật ngói, còn chưa cút đi làm cơm, ngươi muốn lão nương phải chết đói sao!"
"Biết rồi..."
fay. A
Tác giá: Tam giới đợi sư Ngân Linh sợ đến mau mau chạy trối chết.
ĐẠI QUAN NHÂN
Hai ngày sau đó là tết Trung thu, đây là một trong ba ngày lễ truyền thống lớn của Hoa Hạ. Trung thu ăn bánh Trung thu, cũng là do Thái tổ hoàng đế định ra. Bây giờ tập tục này đã đi sâu vào lòng người, nếu như nhà ai tết Trung thu không ăn bánh Trung thu, như thế không thể gọi là Trung thu được.
Năm nay cốbâm cô nương biếu tặng, lão nương không cần lại hao tôn tâm trí, đi đâu để mang bánh Trung thu về. Chăng qua lão nương chi đê lại một cái, đủ cho tất cà người nhà chia nhau ăn, còn lại đê Ngân Linh biếu cho láng giềng. Cũng không phài là nấng đột nhiên hào phóng, mà là nửa năm này, láng giềng quả thực giúp không ỉt việc, hiện tại có được bánh Trung thu Hàng Châu, lại đóng kín cửa ăn một mình, cho dù là lão nương cũng không làm được.
Huống hổ lão nương khi nào chịu thiệt thòi? Ngân Linh trở về không lâu, láng giềng liền lục đục lại đây đựạ quà đáp lễ, người tăng dưa hấu, kẻ xách hai khúc ngó sen, còn cỏ người hào phóng, tặng cho cả một con cá còn sống!
Huỵnh muội ba người thấy lào nương lấy ra một vài giò bánh Trung thu, đổi về một đông đô ăn đủ đe mở một yển tiệc đêm Trung thu, còn tiện đường kiếm được' danh tiếng! Quả thực khâm phục sát đất, đây chính là sự linh hoạt trong cuộc sổng đó!
Lào nương đắc ý liên tục cười lạnh, nhìn miếng thịt khô treo ở dưới mái hiên kia, tính toán chi li mỗi bừa cơm nên làm một món mặn, ăn đến Đông Chí? Hay là nên giữ lại đến tháng chạp, để cùng láng giềng đổi một bàn cơm tất niên nữa? Ai, thật nhửc đầu nha ...
sáng sớm ngày hôm sau, lão nương liền cùng vương Quý thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi về quê nhà, chúc thọ tộc trường tam thúc công nhà họ vương.
Lão nương vừa đi, Ngân Linh liền kiểng chân chờ đợi, ngay cả việc làm da giày cũng đều trễ nài.
vương Hiền ở trong sân đỗ mổ hôi như mưa chăm chỉ phục hồi sức khóe, trước mặt còn bày ra một quyển “Luật Đại Minh” dày cộm, nhà họ vương tuy rằng không phải nhà đọc sách, nhung bởi vì cha hắn, trong nhà không chi có “Luật Đại Minh”, còn có “Đại Cáo”, chăng qua nghe nói cái sau cơ bản không còn cần nữa, muốn hiểu rõ pháp luật Đại Minh, chi cần xem cái trước là được rồi.
Hắn xem “Luật Đại Minh”, không chỉ là vì vụ án của Lâm gia, mà còn vì Lê, Hộ, Hình, Lại, Công của Đại Minh trên mọi phương diện điều chiếu theo pháp luật, đều bao quát ở bẽn trong “Luật Đại Minh”. Hiêu rõ quyển sách này, liền có thể cơ bàn hiểu rõ quy tấc của xã hội này, biết mình có thể làm gì, không thể làm gì, tương lai rốt cuộc nên làm gì!
Tuy ràng chi xẹm một phần, đà có thể khiến cho hắn hiểu rồ tình cảnh của mình, chẳng trách vương Nhị cho dù nằm mơ cũng muốn trở lại lúc ban đầu! Hóa ra triều Đại Minh coi trọng đẳng cấp xã hội nghiêm ngặt đến vậy, vị trí đẳng cấp của ngươi càng cao, quyền lợi hưởng thụ lại càng lớn, ngược lại, ngươi nhải chịu hạn chế lại càng lớn.
Bản thân mình hôm nay là con trai của phạm quan, chi cao hơn so với dân đen một chút. Không thể thi khoa cử, không cách nào làm quan, thậm chí ngay cà kinh thương cũng không được, bởi vì rời khỏi huyện Phú Dương muốn đi con đường quan phủ, người ta căn bản không mờ ra cho hắn!
ở cái thời đại thờ phụng huyết thống cao hơn tất cả này, bởi vì cha hắn là phạm nhân, hắn cũng chi có thể cả đời bó tay chôn chân ở đây, không thể thoải mái làm gì cả!
ở trong mắt nhũng hậu nhân, nhũng người không hiêu rõ chút nào về luật pháp, chỉnh là từng cái từng cái gông xiềng nặng nề, quấn quanh ở trên người hắn, để hắn không thể động đậy.
Những ngày qua hắn nhiều lần suy nghĩ, con đường tương lai nên đi như thế nào, nhưng quay đầu lại mới phát hiện mình thể mà lại không có đường nào có thể đi...
Nếu không muốn giống như trước đây, làm một tên lưu manh tiếp tục sống như vậy. Chi có thẻ hoặc là như đại ca, không bạch không hắc làm công cho người ta, môi ngày mệt môi nhão như bùn, chi có thê kiếm mấy chục đồng. Một khi bệnh tật ốm đau, liền chặt đứt thu nhập, còn phải dùng tiền của mình đi xem bệnh!
Hoặc là không thèm đếm xia đến .vương pháp, làm cợn thuyền nhỏ đi đến lòng sông, hòi khách quan một tiếng là ngươi muốn ăn đao hay là
ăn mì.
/ - *
Hai lựa chọn đều cay đấng như vậy. thế cho nên hắn lại cùng vương Nhị bắt đầu nằm mơ giữa bau ngày - — nêu như có thể lật lại bản án cho cha, thật là tốt biết bao9
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi ngầm cười khổ, hỏa ra vương Nhị tự minh giận mình, cũng là có chỗ đáng thương ...