Chương 110. KHÔNG CHO MƯỢN
[[ ]]
Mặt tôi ngay lập tức biến sắc, khí lạnh chạy dọc xương sống.
Nhìn chằm chằm vào mặt lão già, còn lão ta thì thần sắc đỡ đẫn thuận theo màn đêm, quay người bước vào trong bóng tối bên đường.
Ánh trăng bị sương mù bao trùm, ở đây đến đèn đường cũng không có mấy tác dụng.
Tôi cứ thế nhìn lão biến mất, cảm giác sợ hãi trong lòng vẫn không hề tiêu tan.
Nhớ lại lời lúc trước Trần mù từng dặn tôi, có một câu nói là “Người chết hỏi đường đầu nhìn sau, tiền tài bán mạng chặn người đi.”
Thế nhưng lão già lại đứng chắn ở nửa giữa con đường trước cửa nhà Trần mù, thêm việc lão nói đến chuyện của Trần mù, khiến tôi không có sự phòng bị, uống rượu của lão...
Lão ta chắc chắn không phải người, trực giác của tôi rất chuẩn.
Tốc độ bước chân càng nhanh hơn.
Chưa tới hai phút, tôi đã đi tới trước cửa hàng của Trần mù.
Hai cây cột trước cửa nhà, lại treo lên hai cái đèn lồng.
Có điều không còn là đèn lồng trắng như trước nữa, mà đổi thành loại đèn lồng đỏ au.
Trên con đường Hàng Giấy này, ngược lại trở thành thứ màu sắc hiếm thấy.
Cho dù ở đây có màu đỏ, thì cũng là thứ màu đỏ dùng cho người chết, có lẫn với thứ phấn trắng.
Tôi gõ gõ cửa, hạ giọng gọi một câu chú Trần.
Một lát sau, cánh cửa két một tiếng bị đẩy mở.
Có điều cửa chỉ hé một khe, rồi không tiếp tục mở ra nữa, lại càng không có tiếng người...
Từ trong khe cửa, có ánh sáng vàng của bóng đèn khí hắt ra, đem theo chút ảm đạm.
Tôi lại gọi một tiếng chú Trần, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Thế nhưng đúng lúc này, cửa lại bị đẩy mở thêm chút.
Tim tôi đập đánh thịch một cái, trong lòng dâng lên chút cảm giác bất an, nhưng cùng với việc khe cửa bị đẩy mở, xuất hiện trong tầm mắt của tôi, lại là cái đầu to đùng của ngao sói.
Lớp lông đen dưới ánh đèn khí, trông càng đen thui, giống như ánh sáng đèn đều bị nuốt trọn vậy.
Mí mắt tôi giật điên cuồng, trong nhà chẳng có người, tôi kinh ngạc bốn mắt nhìn nhau với ngao sói.
“Mày mở cửa cho tao?” Tôi khàn giọng hỏi.
Ngao sói quay về chỗ góc nhà của nó nằm xuống, quay đầu qua một bên, không thèm đếm xỉa đến tôi.
Tôi bước vào trong bậu cửa, thứ ngao sói đang nhìn là cánh cửa dẫn vào sân trong, nó thông tính người, tôi đại để cho rằng, nó bảo cho tôi biết Trần mù đang ở phía trong.
Hít sâu một hơi, tôi cứ thế đi thẳng vào sân trong.
Đằng sau cánh cửa nhỏ, tường bao hai bên hình vòng cung, từ nhỏ đến lớn.
Nhiệt độ lạnh lẽo, dường như bước qua cánh cửa đó, là tới âm phủ vậy, chỗ này càng kỳ dị hơn so với lần trước tôi đến.
Lối đi được lát tre, dường như được ngâm trong nước vậy, dẫm lên có cảm giác lạnh buốt, giống như ướt hết cả đế giày vậy.
Mấy cây chuối tây lá lẫn màu lục thẫm, cây đa già cũng thấy tí tách tí tách, có nước từ rễ phụ rồi trên đầu lá cành cây giọt xuống.
Đây là hiện tượng do sương mù quá dày, ngưng tụ lại thành giọt nước, nói theo phong thủy, âm hồ trạch gọi được quỷ hồn về, thì sẽ thành như thế này!
Từ tiểu âm của một khu đất, dần dần biến thành đại âm nạp quỷ!
Bên tai đột nhiên truyền lại tiếng đung đưa khe khẽ, còn kéo theo chút tiếng gió nhè nhẹ, giống như có người ở sau lưng tôi, ngay sau đó lại lùi ra xa vậy.
Da đầu tôi trở nên tê rần, vụt quay đầu lại!
Ở góc sân, có một cây đào già! Số năm tuổi cũng chắc chắn không phải ngắn, cành lá đan chen, xiêu xiêu vẹo vẹo!
Trên cành của cây đào già, hóa ra có treo một cái ghế đu!
Càng khiến lông tóc tôi dựng ngược lên là, trên ghế đu có một đứa bé đang ngồi, nước da xanh đen, dưới ánh trăng ẩn hiện trong màn sương, cảm giác càng toát ra từng tia lạnh toát.
Nó nhắm nghiền đôi mắt, trên người mặc một cái áo khoác màu đỏ như đám hỉ, trước ngực còn thêu một chữ Phúc.
Ghế đu đang đung đưa, lúc lên lúc xuống, phát ra tiếng gió nhè nhẹ.
Tôi suýt nữa thì cắn đứt cả lưỡi, đúng là gần sợ phát khóc lên.
Đây rõ ràng là cái âm thai do con gái Trần mù sinh ra mà.
Âm thai hóa ngọc, biến thành chân thân, thêm việc ở trong nước hai mươi hai năm, thành hài linh từ lâu rồi, nói cách khác, đây là đứa quỷ con dữ không biên giới!
Lúc tôi đỡ âm linh cho con gái lão, còn phải nói ngọt xin xỏ! Cầu xin con gái lão trấn đứa bé này lại! Chứ không tôi không đỡ âm linh nổi.
Bây giờ chú Trần không cúng bái nó, ngược lại còn thả nó ra, để nó ở dưới cây đào già...
Tuy nói rằng kiếm gỗ đào, hoặc đinh gỗ đào khắc quỷ, nhưng cây đào già vẫn còn sống mà năm tuổi càng dài, thì càng dễ dụ âm linh.
Nhỡ mà cái âm thai này tâm trạng không tốt, thì người trong cả con đường Hàng Giấy này đều xong luôn...
Trên bả vai, đột nhiên bị người ta vỗ một cái.
Bất thình lình bị một phát như này, khiến tôi gầm lên một tiếng, da đầu như bung cả ra!
Sau lưng vọng lại tiếng nói của Trần mù.
“Thập Lục, giật mình thon thót thế, nửa đêm nửa hôm, bị làm sao vậy?” Tôi vụt quay đầu lại, trên trán từng giọt từng giọt to đùng, toàn là mồ hôi lạnh.
Quả nhiên người đứng sau lưng tôi, chính là Trần mù!
Lão cũng thay một kiểu ăn mặc khác, áo dài tay màu xám, đầu tóc cũng chải chuốt gọn gàng, trừ đôi mắt mù kia thực sự trông có hơi ghê người chút, đúng là giống như người bình thường.
Nhưng trong lòng tôi không cảm thấy bình thường một chút nào, khóc không ra nước mắt mà nói: “Chú Trần, có phải là cháu giật mình thon thót đâu! Sao chú lại để cho âm thai ra ngoài? Nửa đêm nửa hôm... Chú lẳng lặng không phát ra tý động tĩnh nào rồi vỗ cháu một cái... Cũng may dạo này cháu cũng luyện gan to hơn rồi, chứ không một phát như ban nãy, là chú phải bấm huyệt nhân trung cho cháu rồi, đổi thành người khác có khi toi luôn rồi...”
Trần mù thì lại cười cười: “Đây là âm hồ trạch, miệng hồ lô nạp âm, nội phủ dưỡng quỷ, đường của người âm, người sống chớ vào, Thập Lục, đây chẳng phải là mày nói sao?” “Nội phủ để trống bao nhiêu năm thế, nay Thanh Nhi và Tiểu Viễn về nhà rồi, đương nhiên không thể khiến chúng nó tủi thân được.”
Trần mù chỉ cái âm thai dưới gốc cây đào già, tiếp tục nói: “Chú đặt tên cho cháu trai là Trần Viễn Quy, tên mụ là Tiểu Viễn, không tồi chứ?”
Tôi: “....”
Nhưng lời Trần mù nói, đúng là không sai...
Đối với tôi mà nói thì rất đáng sợ, đối với người sống mà nói thì càng không chịu đựng nổi, có điều đối với Trần mù mà nói, thì đây lại là nhà của lão, cái âm thai này lại càng là cháu trai lão... Mình ở nhà mình, thích làm cái gì thì làm, ai nói linh tinh được?
Hơn nữa, nụ cười trên mặt Trần mù càng hiền hòa hơn, cái cảm giác âm u kia ngược lại giảm bớt đi nhiều.
“Tên nghe không tồi, chú Trần, cháu muốn mượn ngao sói.”
Trần mù đang chuẩn bị dẫn tôi đi vào trong, sau đó mày lão hơi nhíu chặt lại một cái.
“Định làm gì?” Trần mù đột nhiên hỏi một câu.
“Vẫn là chuyện nhà họ Cố, lần trước nhà họ Cố chẳng phải đuổi cháu với chú Văn Tam đi, cũng đuổi cả Nhược Lâm nữa sao? Nhược Lâm vẫn luôn đi cùng cháu, giờ nhà họ Cố xảy ra chuyện rồi, tìm bọn cháu về, cháu định qua đó giúp.”
Tôi vừa nói xong, Trần mù đã bước ra phía ngoài.
Chỉ vài bước đã ra khỏi sân trong.
Lúc chuẩn bịsắp bước ra ngoài, tôi vẫn còn cảm giác sau lưng có từng đợt ánh nhìn đầy lạnh lẽo, cũng chẳng biết là của âm thai Trần Viễn Quy, hay là của con gái Trần mù, Thanh Nhi nữa.
Trần mù ngồi trước một cái bàn gỗ vuông vức, châm một điếu thuốc lá cuộn.
Theo khói thuốc lượn lờ, lão dường như cũng đang nghĩ ngợi gì đó.
Lúc này tôi mới phát hiện, phía trước di ảnh treo trên tường, nén hương ở trong bát hương đã cháy bình thường, khói hương trắng quấn quít từng sợi từng làn bay vào phía sân trong.
“Thập Lục, chú Trần không cho mày mượn ngao sói được.” Trần mù đột ngột trả lời, khiến tim tôi đập đánh thịch một cái.