Chương 111. NGƯỜI TRÊN HAI CON ĐƯỜNG
[[ ]]
Tôi vội vàng giải thích, rằng qua nhà họ Cố sẽ có chút nguy hiểm, nhưng chắc chắn không phải quá nguy hiểm...
Còn chưa đợi tôi nói hết, Trần mù đã bập một hơi thuốc, rồi nói: “Chú có thể đi cùng với mày.”
Tôi nghe vậy mới thở phào một tiếng.
Nhưng giây tiếp theo, lời của Trần mù, lại khiến mặt tôi hơi biến sắc.
“Nhưng chú Trần hy vọng mày đồng ý một việc.”
“Lần trước chú Trần đã nhắc nhở mày, hồng nhan đều là họa thủy, mày là âm sanh tử, nó là quý nữ hào môn, chúng mày không đi chung một con đường được.”
“Lúc đó chú Trần không tiếp tục nói thêm, là bởi vì con bé đó nói rằng, đi với mày chỉ cầu được yên ổn, nếu nó đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, thì có thể chỉ là người bình thường, an phận đi theo mày, cũng chẳng có vấn đề gì.”
“Nhưng bây giờ, nó lại muốn quay về, còn đòi mày vì nó, mà đấu đá với người cùng nghề.”
“Người ăn bát cơm người chết, kiêng kỵ nhất là đấu đá với người trong nghề, cướp bát cơm của người khác, đấy đều là oan oan tương báo.”
“Thêm việc họ Cố nhà nó quan hệ phức tạp, mày không được giết người bừa bãi, không có cách gì nhổ cỏ tận gốc, tới lúc đó phiền phức sẽ liên tiếp không thôi.”
“Chú Trần lần này giúp mày, cũng sẽ không ngăn cản mày, nhưng chú hy vọng mày, từ giờ về sau, vạch rõ ranh giới với nó.”
Trần mù nói xong, liền chằm chằm nhìn tôi, bên trong con ngươi của đôi mắt trắng dã, toát lên vẻ sâu thẳm mà tôi khó lý giải được.
Tôi giải thích một cách không tự nhiên: “Nhưng chú Trần, lão Lý Đức Hiền đó đang hại người... Hơn nữa Cố Thiên Lương hắn...”
“Người sống hại người, có pháp luật của dương gian, Đường Tiểu Thiên đã phải đền tội rồi.”
“Lão Đinh bị giết, cũng là người sống làm việc ác, cũng do mày gọi điện báo cảnh sát, gọi dương sai đến. Kẻ ăn cơm người chết mà phạm tội, thì sẽ có ông trời trừng phạt.”
“Mày là ông trời à?” Trần mù tiếp tục hỏi.
“Cháu không phải...” Tôi ngơ ngác trả lời.
“Thế mày dựa vào đâu mà quản?”
Tôi: “....”
Trần mù thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai tôi, nói: “Thập Lục, hoặc là mày cảm thấy, chú Trần quản quá nhiều, nhưng sau này chắc chắn mày sẽ không trách chú Trần, mày là âm sanh tử, trên người mày quá nhiều gánh nặng.”
“Còn bé đó, có chịu nổi không?”
Những lời đằng trước của Trần mù, tôi đều muốn phản bác, cũng đều có lý do để phản bác.
Nhưng hai câu cuối cùng, lập tức khiến tôi nói không ra lời.
Tôi là một đứa âm sanh tử, trên người tôi quá nhiều gánh nặng....
Quan trọng nhất là, cô ta có chịu nổi không?
Mẹ tôi là một du hồn dã quỷ đã hơn hai mươi năm vẫn chưa đi đầu thai.
Bà nội là một bà đỡ âm linh! Bố tôi bị người ta hại chết, thù oán sâu nặng thế mà tôi còn chẳng biết kẻ thù là ai, thậm chí còn không được ra mộ lễ bố.
Ông nội bị chôn dưới đường ở đầu thôn, bây giờ vẫn phải làm móng đường.
Im lặng rất lâu, nụ cười trên mặt tôi có đôi chút thê thiết.
Đúng thế, cô ta có chịu nổi không?
Đến tận giờ tôi vẫn không dám nói thẳng một chữ thích, thì lấy đâu ra tư cách để nghĩ rằng, cô ta có thể chịu được, lôi cô ta vào cùng chịu đựng?
Đối với cô ta mà nói, đây là một chuyện vô cùng bất công, cũng vô vùng nguy hiểm.
Tôi cúi mặt xuống, đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, rất muốn khóc.
Từ nhỏ đến lớn, tôi cũng cảm thấy rất bất công.
Tại sao tôi là âm sanh tử, thì không được có tuổi thơ, không được có bạn bè, đến mức không dám tranh chấp với người khác, sợ hại chết người ta.
Thế nhưng học xong đại học, tôi cũng nghĩ thông rồi, đây là số mệnh.
Số của tôi là như thế, giãy giụa cũng không thay đổi được, chỉ còn cách cố gắng giảm thiểu phiền hà cho người khác.
Chỉ là, chuyện lần này, thực sự khiến tôi khó lòng chịu được.
Đúng vào lúc này, sau lưng tôi vọng lại một tiếng thở dài khẽ của đàn bà.
Tiếp đó là một đôi bàn tay vuốt ve trên mặt tôi.
Thân người tôi cứng đơ lại, cái cảm giác lạnh buốt đó, không ngừng chui vào trong da tôi, tôi trợn tròn đôi mắt.
Cùng lúc đó, tôi phát hiện đôi mắt mù trắng xám của Trần mù, cũng vụt trợn to ra.
Lão nhìn chằm chằm ra sau lưng tôi, trên trán mồ hôi túa ra không ngừng!
Ngao sói đứng bật dậy, đám lông trên lưng nó đều xù thẳng hết lên, đôi mắt đỏ quạch, da mép rung rung lật cả lên.
Bên tai lần nữa nghe thấy tiếng thở dài văng vẳng.
“Thập Lục, con mệt quá rồi.”
Nước mắt tôi lập tức rớt xuống, run rẩy nói một câu: “Mẹ.”
Những năm nay, tôi chẳng biết mẹ tôi từng xuất hiện bao nhiêu lần.
Nhưng số lần khiến tôi nhận thức được rõ ràng, thì không nhiều.
Hôm mà bố tôi chết, tôi ở trong nước bị người ta đánh đến mức ý thức mơ hồ, bọn họ không cho xác bố tôi lên bờ, sau đó tôi được cõng về nhà.
Ở bên dưới bãi lau Liễu, bị âm thai do Vương Mộng Kỳ sinh ra đẩy xuống nước, cuối cùng được cứu lên bờ.
Trước khi những sự việc trên xảy ra, sự tồn tại của mẹ tôi, phần nhiều là ấn tượng khủng khiếp mà chuyện cả nhà thợ mổ lợn chết thảm đem lại cho tôi!
Là bà nội luôn nói bên tai tôi, mẹ sẽ theo tôi cả đời, là nỗi sợ hãi khi tôi biết mẹ là do thứ quỷ quái hình thành!
Nhưng sau chuyện này tôi mới biết, mẹ tôi không hại người bừa bãi, không phải là cứ xảy ra tranh chấp với tôi, là mẹ sẽ đi lấy mạng người ta.
Thêm vào việc, ở thời điểm nguy hiểm sống chết mẹ liên tục cứu tôi, khi tôi mệt mỏi đến mức ý thức mơ hồ thì xuất hiện an ủi tôi.
Khiến tôi dần dần không còn sợ hãi như trước nữa, mà chỉ còn xót xa việc bao nhiêu năm qua mẹ phải chịu đựng sự cô đơn đau khổ, muốn tiễn mẹ tới nơi bà cần phải tới, không phải tiếp tục ở cạnh tôi chịu khổ nữa.
Lúc này, là lần đầu tiên, mẹ xuất hiện khi tôi vẫn còn tỉnh táo!
Tôi run rẩy giơ tay lên, định sờ lên tay mẹ.
Kết quả thứ tôi sờ vào chỉ là khuôn mặt của mình, cùng với giọt nước mắt lạnh buốt.
Ngao sói đột nhiên ư ử kêu một tiếng, rồi lại nằm xuống đất.
Mồ hôi trên trán Trần mù rớt mấy giọt xuống, điếu thuốc trên tay cũng rơi xuống đất.
“Bà ta đi rồi.” Giọng của Trần mù cũng khàn đi nhiều.
Tôi đang định đứng lên đuổi theo mẹ, tôi chỉ muốn thực sự được nhìn thấy khuôn mặt mẹ, chứ không phải chỉ là tấm di ảnh trong ký ức.
Càng muốn được khóc một trận trong lòng mẹ.
Nhưng tôi vừa mới đứng dậy, liền cảm giác đầu óc quay cuồng từng đợt, trước mắt tối sầm, rồi mất ý thức.
Lúc tôi từ từ hồi phục lại ý thức, lỗ mũi có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn cả mùi thơm của cháo huyết chó.
Mở mắt ra, tôi phát hiện mình vẫn đang nằm bò trên bàn.
Chỉ có điều lúc này trời không còn tối nữa!
Mà đã sáng rồi!
Ánh mặt trời chiếu rọi vào trong căn phòng ngay mặt đường, chiếu lên lưng tôi ấm nóng lên.
Tinh thần của tôi tốt lên nhiều, vụt đứng dậy quay đầu, gọi một tiếng mẹ!
Sau lưng là đường Hàng Giấy, ngao sói cũng nằm trên đường phơi nắng.
Lúc này trời đã sáng rõ, mẹ tôi làm gì còn đây nữa?
Có tiếng bước chân vọng lại, Trần mù bước từ sân trong ra, bê một chậu lớn cháo huyết chó.
“Thập Lục, đêm qua trước khi mày gục xuống, bà ta đã đi rồi.”
Tôi quay đầu lại, ngẩn ngơ nhìn Trần mù: “Chú Trần, cháu đang yên đang lành, sao tự nhiên lại bị ngất?”
“Hoặc là do mày mệt quá.”
“Thần kinh căng thẳng liên tục, bà ta không muốn mày mệt như thế, muốn cho mày được nghỉ ngơi tử tế?” Trần mù ra hiệu cho tôi ăn cháo.
Tôi đúng là đói sôi cả bụng, tinh thần cũng tràn đầy sung mãn.
Húp sùm sụp hết một tô cháo to, trong tâm tôi vẫn cho chút khó chịu, tại sao mẹ tôi lại không gặp mặt tôi một lần được chứ?
Có điều trong lòng tôi cũng quyết định, đợi lần sau lúc mẹ xuất hiện, tôi cho dù thế nào cũng phải nhìn rõ mặt mẹ mới được!
Đặt tô cháo xuống, tôi cũng mới nhớ lại chuyện lão già với rượu tối qua.
Tôi lập tức hỏi Trần mù, sao lại kiếm một lão già cho người ta uống rượu Dương quan? Lại còn phải uống xong mới cho vào tìm lão?
Kết quả Trần mù nhíu mày, hỏi tôi tình hình chi tiết.
Sau khi tôi kể xong, lão mới lắc lắc đầu, bảo với tôi, lão không sắp xếp lão già nào như thế.
Hơn nữa, người chết làm sao mà bưng nổi rượu Dương quan?
Mà lời của lão già đó còn đầy sơ hở!
Người tôi lạnh hết nửa, kỳ thực lúc đêm qua tôi đã cảm giác có chút sai sai rồi... Cái tia hy vọng mong manh trong đầu quả nhiên chẳng có tác dụng gì.
Thêm vào việc thứ rượu đó nhạt nhẽo không mùi vị, trước đây Lưu Văn Tam từng dạy tôi, người chết uống rượu bằng cách ngửi, rượu mà bị bọn chúng uống qua, thì sẽ không còn bất cứ cảm giác cay nóng nào, đó đã thành nước rồi.
Đêm hôm qua tôi uống, không những không phải là rượu Dương quan... Mà thậm chí còn là một chén rượu người chết bị quỷ dùng rồi!
Cũng vào lúc này, Trần mù lại nhíu mày nói tiếp.
“Chuyện này cũng không bình thường, trên đường âm người chết mở mồm, chẳng qua chỉ là bắt chuyện, hoặc là hỏi đường, lão không bắt chuyện, cũng chẳng hỏi đường mày, chỉ bảo mày uống một chén rượu người chết, như thế căn bản không có tác dụng gì.”
“Lão cũng không bám lấy mày...” Đầu mày Trần mù nhíu lại thành một chữ xuyên, đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, nói từng từ một: “Thập Lục, lão ở đó đợi mày.” Vốn dĩ mấy câu ban nãy của Trần mù giúp tôi nhẹ được nửa người, chỉ cần không bị quỷ quái bám theo là được!
Kết quả lại nói lão ta ở đó đợi tôi...
Tôi càng thêm ngơ ngác bất an.
Trần mù im lặng mấy giây nữa, châm một điếu thuốc lá cuộn, rít hai hơi rồi mới nói: “Lần trước lúc chúng ta đi đón lão Đinh, cái con đàn bà chết mà hỏi mày lò hỏa thiêu đi đường nào ấy, mày nghĩ kỹ lại xem, nó nói với mày những gì?”
Mặt tôi ngay lập tức biến sắc.
Chuyện này, sau đó tôi có kể cho Trần mù nghe qua.
Lão còn đưa cho tôi một mảnh vải hành kinh của đàn bà, bảo lúc nào mụ đàn bà chết đó đến tìm tôi, thì đập vào mặt mụ!
Mà lúc đó, ở chỗ lò hỏa thiêu, khi bị tôi dùng đinh sắt và búa sắt dọa sợ bỏ đi, câu cuối cùng mụ nói là: “Nhóc đẹp trai, nhóc không muốn uống rượu mời, thì chỉ còn cách uống rượu người chết thôi!”
“Chị sẽ còn đến tìm nhóc nữa!”
Cái vụ rượu người chết, tôi qua tôi uống chẳng phải là rượu người chết đó sao?
Nhớ mang máng, cái lão già đó, đúng là một gương mặt tôi từng gặp ở trên đoạn đường âm đó... Không ngờ lại bị mụ đàn bà đó lôi ra ngoài lừa tôi!
“Chú Trần... Rượu cháu uống mất rồi.... Giờ làm thế nào?” Mí mắt tôi hơi giật.
Trần mù nheo nheo mắt lại.
“Nó chắc là cảm giác trên người mày có đồ, nó không dám trực tiếp tiếp cận, mới lôi một lão già chết ra lừa mày uống rượu, mày phải nhớ là, bị quỷ lừa một lần, thì sẽ có lần thứ hai, quỷ nói liên tục chính là chỉ liên tiếp không ngừng, hơn nữa sau này mày sẽ khó phân biệt kiểu quỷ nói này, rất dễ bị lừa tiếp.”
“Đúng là phải cho ngao sói đi cùng mày một thời gian thật.” Trần mù nhìn ngao sói một cái.
Tôi cũng liếc một phát.
Kết quả ngao sói lại quay đầu ra chỗ khác, làm bộ dạng không muốn nhìn thấy tôi.
Tôi: “....” Không kéo dài thời gian thêm nữa, lúc này đã là tám giờ sáng, tôi đoán Cố Nhược Lâm đã đợi tôi từ lâu rồi.
Nhắn một tin cho cô ta trước, nói tôi sẽ tới ngay, rồi cùng Trần mù bước ra ngoài.
Có Trần mù đi cùng, lão đương nhiên cũng dẫn theo ngao sói.
Bên cạnh đường Hàng Giấy, có một số xe chuyên chở người cần làm tang lễ.
Thành phố Khai Dương mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày đều có người cần làm tang lễ, việc làm ăn ở đây tài xế bình thường không dám chở, tuy nhiên lại sinh ra một đám lái xe chuyên ngồi chờ ở đây.
Chúng tôi lên một chiếc xe Kim Bôi, sau đó tôi lại giao kèo với tài xế, hai trăm đồng bao một ngày, nói hắn còn phải chở chúng tôi đi nơi khác nữa.
Trong lúc đi qua phố cổ, tôi nhận được điện thoại của Liễu Kiến Thụ, nói bọn họ đã tới thôn Liễu Hà, cũng gặp được Lưu Văn Tam rồi.
Số điện thoại này tôi cho lúc tối qua, chuyện Liễu Trung Đường dặn dò tôi hoàn thành giúp lão Liễu không xảy ra vấn đề gì.
Trong lòng tôi cũng nhẹ bớt phân nửa.
Chỉ có điều, khiến tôi không được tự nhiên là, Cố Nhược Lâm không trả lời tin nhắn của tôi...
Qua phố cổ mất tầm một tiếng đồng hồ, tới nơi đã hơn chín giờ.
Tôi cứ tưởng Cố Nhược Lâm vẫn chưa dậy, nên gọi điện cho cô ta.
Kết quả điện thoại đổ chuông rồi, nhưng chẳng có ai nghe.
Trần mù ở trên xe đợi, tôi liền vào trong khách sạn.
Đợi lúc tôi vào đến phòng, thì căn phòng tối qua tôi với Cố Nhược Lâm ở, cửa đều mở toang.
Bên trong nhân viên dọn phòng đang quét dọn.
Lúc đó tôi liền hoảng hồn.
Lập tức hỏi nhân viên quét dọn, người ở phòng này đi đâu rồi?
Nhân viên quét dọn là một bà dì hơn bốn mươi tuổi, trả lời tôi là trả phòng rồi, rời đi phải hơn một tiếng rồi.