Chương 141. XÁC NỔI ĐẨY TRÂU (Bạo chương cầu đề cử)
[[ ]]
Trong lúc suy nghĩ, chớp mắt đã mười mấy phút trôi qua, chúng tôi cũng đã đi đến chỗ quán ăn đồ sông.
Lúc này chẳng có mấy khách ăn, tôi cũng nhìn thấy Hà Thái Nhi đang ngồi ngẩn ngơ ở cửa.
Tôi cũng thật là không biết bà ta rời khỏi thôn Liễu Hà từ lúc nào, là tối qua Lưu Văn Tam gọi bà ta tới đây?
“Sao thế?” Hà Thái Nhi vội đứng dậy, lúc bà ta nhìn thấy tôi, trong mắt còn có đôi chút mừng rỡ: “Thập Lục, chú Văn Tam mày chẳng bảo mày còn có việc phải xử lý à, sao cũng qua đây rồi?”
Tôi cười cười giải thích đôi câu.
Lưu Văn Tam thì lắc lắc đầu, nhíu mày nói không dễ ăn, nấu bát nước gừng uống cho ấm người đã.
Hà Thái Nhi lập tức đi vào bếp, bưng một bát nước gừng nấu đường nỏng hổi ra.
Rõ ràng bà ta vẫn cứ chuẩn bị sẵn.
Lưu Văn Tam ngồi xuống, sau đó nhíu mày liếc Phùng Khuất một cái: “Không phải bảo anh về đi à? Thiếu gia nhà anh tôi sẽ vớt, bây giờ tạm thời hết cách.”
Phùng Khuất mặt mày ảo não, thở dài một tiếng nói: “Lưu tiên sinh, thế này tôi về không có cách nào báo cáo, kiểu gì cũng phải nghe anh nói xem, rốt cục dưới sông quái dị đến đâu chứ.”
Tôi cũng hơi có chút căng thẳng và nghi hoặc.
Lưu Văn Tam nheo mắt lại nói một câu đợi lão Quách qua thì nói, rồi lão lại tiếp tục châm một điếu thuốc.
Hà Thái Nhi rót nước gừng nấu đường cho tôi, và cả Phùng Khuất.
Bà ta còn bảo Phùng Khuất đừng có đứng mãi, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi chút.
Lưu Văn Tam hút hết tầm năm sáu điếu thuốc, ba bát nước gừng vào bụng xong, lão Quách của đội vớt xác mới từ phía cầu tàu Giang Đê đi lại.
Đương nhiên chỉ còn lại mỗi mình lão, những người khác trong đội vớt xác đều không qua.
Lão Quách vội vàng ngồi xuống bên bàn, bảo Lưu Văn Tam nhanh nhanh nói chuyện ở dưới sông đi.
Lúc này, Lưu Văn Tam mới chép miệng một cái nói: “Xác nổi đúng là nổi lên rồi, mấy người không nhìn thấy, là bởi vì chúng nó vẫn chưa lên đến mặt sông, bị một thứ chặn lại rồi.”
“Đấy là một con trâu sắt, tôi ước chừng một chút, cái thứ đó khả năng phải kiếm một con tàu hàng mới kéo lên bờ được, còn phải có cả xe cẩu.”
“Đám xác nổi đó đúng là muốn nổi lên, nhưng chúng nó đều bị con trâu sắt đó chặn lại! Chẳng lên nổi mặt nước.”
“Càng quái dị hơn nữa là, con trâu sắt nặng như thế, mà bị đám xác chết đấy đẩy lên thật! Có thể tưởng tượng, đám xác nổi đó đều là loại xác đại hung!”
“Xác chết của thiếu gia nhà anh, chắc là chui vào trong giữa đám đó rồi, thế nên tôi mới không vớt lên được.”
Nói đến lúc cuối, ánh mắt Lưu Văn Tam nhìn sang Phùng Khuất.
Phùng Khuất mặt trắng bệch đến rợn người, thân thể không ngừng run rẩy, thần sắc hắn còn có vài phần hối hận và thê thảm.
Ngay tiếp đó, Lưu Văn Tam lại nheo mắt tiếp tục nói: “Tôi nói anh nghe hết rồi, có phải là cũng phải nói đôi lời, thiếu gia nhà anh chắc không đơn giản chỉ là rơi xuống dưới sông thôi đúng không? Nhà họ Phùng đích thực có tiền, nhà lớn nghiệp lớn, Lưu Văn Tam tôi nghe rồi, Phùng đại thiếu gia rơi xuống sông Dương, bất kể tôi đang làm cái gì, đều phải cun cút tới đây giúp vớt xác.”
“Nhưng đêm qua anh nói cậu ta cứ thế mà rơi xuống, tôi cũng chẳng có chút tâm lý phòng bị nào, đã xuống nước, rồi suýt nữa là bị kéo xuống dưới luôn.”
Những lời này Lưu Văn Tam nói nhẹ như bẫng, những lại khiến tôi hơi có chút kinh hoàng.
Trừ việc này ra, càng khiến tôi kinh hơn nữa là nội dung những lời ban nãy của lão...
Cả trăm cái xác nổi, đẩy một con trâu sắt nổi trong dòng nước sông!
Trên người tôi dày đặc toàn là da gà, trong đáy mắt đều là sự kinh hoàng...
Vô duyên vô cớ, tôi liền nghĩ tới con trâu sắt trôi nổi không chìm ở trước cửa nhà họ Cố...
Ban đầu vì để thay đổi phong thủy cho nhà họ Cố, tôi căn cứ theo cách nói trâu sắt kéo núi trong Trạch kinh, rồi bên dưới khu nhà chính nhà họ Cố, lại phát hiện ra bố cục phong thủy đoạn long mạch của núi Nội Dương.
Càng là tôi thả con trâu đó ra khỏi vòng kiềm tỏa, giật bỏ cái cửa cống bịt chết sông ngầm dưới núi Nội Dương!
Con trâu sắt đó lao xuống dưới sông Dương...
Lúc đó, tôi liền phát hiện dưới sông có rất nhiều xác nổi.
Ban đầu còn cứ nghĩ là sát sông...
Sau đó, tôi lại cùng Cố Nhược Lâm tới nhà họ Cố, tôi cũng phát hiện con trâu sắt đó vẫn cứ nổi giữa sông chứ không chìm! Khi đó tôi còn rất nhiều nghi hoặc, không biết điều này rốt cục đại biểu cho chuyện gì, có phải là điềm báo của bố cục phong thủy nào đó không!
Con trâu sắt này, tuyệt đối chính là con ở dưới khu nhà chính họ Cố!
Hơn nữa, tôi cũng đã hiểu ra.
Nó không chìm, là bởi vì xác nổi ở dưới sông, cứ thể mà đẩy nó lên!
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ, thì sắc mặt Phùng Khuất lại càng trắng bệch hơn, hắn run run nói: “Lúc trước tôi cũng sợ quá, không dám nói hết ra... Tôi cũng sợ nói ra, anh không chịu xuống vớt thiếu gia nhà chúng tôi nữa...”
Lúc này Hà Thái Nhi bê hai đĩa lạc lên.
Lưu Văn Tam cũng chẳng uống nước gừng nữa, lôi một chai rượu trắng ra, hớp hai ngụm, bóc hạt lạc vứt vào miệng, cũng chẳng ngắt lời của Phùng Khuất.
Lão Quách lúc này sắc mặt cũng không mấy dễ nhìn, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm lên người Phùng Khuất.
Lúc này Phùng Khuất mới mất tự nhiên tiếp tục nói: “Tối hôm qua, thiếu gia nhà tôi đúng là không phải trượt chân rơi xuống thật.”
“Cậu ấy vốn dĩ ở trên boong tàu ngắm cảnh, kết quả đột nhiên phát hiện, trên mặt sông có một chiếc áo khoác lính đang trôi, bên trên còn có một thanh mã tấu.”
“Lúc đó biểu hiện của thiếu gia rất kích động, nói đây là một thanh đao tốt, tuyệt đối là đồ của mấy chục năm trước, kể cả là bây giờ, vẫn còn lờ mờ có thể thấy được lưỡi đao rất sắc bén, sai người vớt lên cho cậu ấy!”
“Thủy thủ trên du thuyền cũng lập tức thả móc câu xuống, cũng chẳng biết tại sao, kiểu gì cũng không móc trúng, thiếu gia nổi giận, chửi bọn họ đều là ăn hại, cậu ấy rất thích mã tấu, sưu tầm tận mấy thanh rồi, liên nói nhất định phải vớt thanh ở dưới sông lên!”
“Cậu ấy tự mình đi móc, kết quả là cũng không móc trúng, cậu ấy liền rời khỏi du thuyền, lên một chiếc xuồng cứu sinh đi vớt cái áo khoác lính kia.”
“Sau đó cậu ấy đột nhiên ngã một phát xuống sông, lập tức tất cả thủy thủ trên thuyền đều xuống hết, kết qua cũng chẳng cứu thiếu gia lên được, dưới sông càng tối đen đến rợn người, chẳng nhìn thấy gì cả, giống như chỉ trong chớp mắt thiếu gia đã chìm xuống đáy vậy...”
“Tôi liền biết lần này to chuyện rồi, vội vàng thông báo về gia tộc, rồi lập tức gọi điện cho anh, cũng gọi đội vớt xác tới... Thiếu gia lúc này chắc chắn không còn sống nữa, nhưng kiểu gì cũng phải tìm vớt được xác lên.”
Nói rồi, tròng mắt đỏ quạch của Phùng Khuất bắt đầu ươn ướt, rõ ràng nước mắt đã sắp rơi ra rồi.
Nghe xong những lời này, trong lòng tôi càng không rét mà run.
Đồ ở dưới sông, sao lại dám vớt bừa bãi chứ?
Giây tiếp theo, tôi lại cảm thấy thiếu gia nhà họ đáng thương.
Đích thực, tôi biết đồ dưới sông không được vớt bừa bãi, những người khác nếu như không được dặn dò trước, trừ những người đặc biệt thận trọng ra, sợ là đều sẽ dính chưởng.
Chứ nếu không, cũng đã chẳng có bao nhiêu tin đồn như thế, nói rằng dưới sông có quỷ nước kéo người chết thay xuống dưới.
Cũng giống như ở bên đường, nếu như trước mặt có rơi một trăm tệ, người có thể đi qua không nhặt, liệu được mấy người?
Xem chừng Phùng Khuất đã nói xong.
Lưu Văn Tam bập bập lại hút tiếp hai điếu thuốc.
Lão Quách thì chửi Phùng Khuất đôi câu, bảo hắn cái cần nói thì không nói, nhỡ mà có người chết, thì đều là trách nhiệm của hắn.
Tôi thì hít sâu một hơi, đánh mắt ra hiệu cho Lưu Văn Tam, rồi lại nói: “Chú Văn Tam, chú vào phòng với cháu tý.”
Đứng dậy, tôi liền đi thẳng vào bên trong quán ăn.
Lưu Văn Tam có chút ngạc nhiên, có điều cũng đi luôn theo tôi vào trong.
“Thập Lục, mày phát hiện gì rồi? Mày biết vấn đề trong vụ này à?”