Chương 163. QUY TẮC CỦA TRẦN MÙ
[[ ]]
Nheo mắt lại, ánh mắt tôi lần nữa nhìn sang đám người kia.
Có điều bọn họ đều mang bộ dạng mặt mày ngơ ngác.
Nhìn qua một lượt, tôi không nhìn ra tý chút vấn đề nào.
Đồng tử của Phùng Chí Vinh co mạnh lại một cái, ánh mắt của ông ta tối sầm nhìn lướt qua mấy người đó.
Tiếp đấy, Phùng Chí Vinh lại nhìn ra xung quanh.
Tôi cũng thuận hướng nhìn một phát, trong tầm mắt, cũng chẳng có người nào ở phía bên cạnh.
Ban nãy chúng tôi nói chuyện, cũng chỉ có thể là những người đứng gần này có thể nghe rõ.
Lý Đức Hiền gần như ngay lập tức đã biết được, chắc chắn nói lên rất nhiều vấn đề.
“Phùng Chí Vinh tôi đúng là không ngờ được, người dưới trướng tôi, lại có kẻ ăn cây táo rào cây sung!”
Phùng Chí Vinh lạnh băng nói: “Tất cả đều không được cử động linh tinh, tôi kiểm tra không việc gì thì không sao, có việc gì, thì đợi xuống làm bạn với thần sông của sông Dương đi!”
Tim tôi đập mạnh một cái, mất tự nhiên nói: “Phùng gia chủ, cứ tra ra trước, không nhất thiết phải làm to chuyện thế, nhà họ Phùng chuyển mộ, đừng làm hại đến mạng người.”
Đây dù gì cũng là xã hội pháp trị, tôi có thể lý giải sự phẫn nộ của Phùng Chí Vinh, nhưng oan có đầu nợ có chủ, trong đây chắc chắn có kẻ ăn cây táo rào cây sung, nhưng cũng không thể coi thường pháp luật mà đem người vứt xuống sông được.
Phùng Chí Vinh nhíu chặt đầu mày, ngừng lại một lát rồi mới nói: “La tiên sinh, tôi sẽ xử lý một cách nhẹ nhàng, nhưng bọn chúng muốn hủy nhà họ Phùng tôi, con trai con dâu tôi đều mất mạng vào đó, có kẻ phải đền mạng, tôi không hề quá đáng.”
“Oan có đầu nợ có chủ, tôi sẽ không giết người bừa bãi đâu.” Phùng Chí Vinh dứt lời xong, tôi nghe vậy mới thở phào một tiếng.
Rất nhanh, Phùng Chí Vinh đã gọi điện thoại kêu một tiểu đội người tới, những người này chắc là thân tín của nhà họ Phùng.
Trên người đồng loạt mặc vest đen, hơn nữa tuổi tác cũng không đồng đều.
Đại khái tầm gần hai mươi người, một nữa trong số đó đến bên cạnh tôi và Phùng Chí Vinh, nửa còn lại thì đưa đám người kia rời khỏi khu mộ viên.
Lúc này ở bên cạnh khu mộ viên không có người, thêm vào việc cuộc điện thoại của Lý Đức Hiền làm đứt mạch sắp xếp lúc trước của tôi.
Bản thân tôi thì nghĩ cùng Phùng Chí Vinh rời đi trước, bây giờ cũng chỉ còn cách đợi Trần mù tới đã.
Đại khái tầm nửa tiếng sau, tôi vẫn còn chưa nhìn thấy bóng dáng Trần mù, thì đã nghe thấy tiếng tru của ngao sói.
Quay đầu lại, Trần mù và ngao sói đã vào trong khu mộ viên, đi về phía chúng tôi.
Ngao sói tốc độ nhanh hơn nhiều, phi như bay đến bên cạnh tôi xong, lại nhảy lên, hai chân trước còn đặt lên trên vai tôi!
Cái kiểu thân mật này của nó, khiến tôi giật thót cả mình.
Hơn nữa lực của nó còn mạnh đến kinh người, tôi mà có hơi không để ý một chút, là bị xô ngã ngay.
“Tiểu hắc!” Trần mù khẹc khẹc ho hai tiếng, ngao sói lúc này mới không tiếp tục thân mật với tôi nữa.
“Chú Trần.” Tôi lên tiếng chào hỏi Trần mù.
Sau lưng lão cũng có người nhà họ Phùng đi theo, dễ thấy đây chính là người Phùng Chí Vinh phái đi đón lão.
“Ừ.” Trần mù chỉ gật gật đầu, đôi mắt màu xám trắng, cũng chú ý đến bộ hài cốt ở bên trong quan tài.
Lúc này tôi mới chú ý đến, trên khung xương đó bắt đầu có vài phần đen đi.
Ánh mặt trời tuy không nóng rát, những cũng được coi là ánh nắng chói chang.
Từ vị trí xương đầu, lại lờ mờ có dấu hiệu biến thành màu đen.
“Máu thịt bị ăn sạch rồi, oán khí vẫn không tan, đúng là rất dữ.”
“Có điều rời khỏi chỗ táng này, nhất thời cũng không gây nên chuyện gì được.”
Trần mù dứt lời xong, ngao sói đột nhiên lên trước hai bước, tới bên cạnh chiếc quan tài.
Cái đầu ngao to đùng ngó vào quan tài hít hít, con mắt đỏ quạch của nó, láo liên nhìn một lượt bộ xương cốt.
Tiếp đấy, nó thèo lưỡi ra, liếm một cái lên phần xương ngực màu trắng của bộ xương.
Giây tiếp theo, đuôi của ngao sói bắt đầu vung vẩy lên, đấy là một kiểu ve vẩy đầy vui mừng hưng phấn.
Tôi lập tức đơ luôn, vội nói với Trần mù: “Chú Trần, cái này không được để cho Tiểu Hắc ăn nhé, xương cốt sau khi Bạch Hổ trộm xác, phải đưa đến nơi long khí tụ tập để trấn, nếu không, nhà họ Phùng sau này sợ là vẫn còn tiếp tục đen đủi.”
“Hơn nữa đây còn là con dâu của Phùng gia chủ...”
Trần mù ừ dài một tiếng.
Ngao sói lúc này mới hờn dỗi bước ra xa quan tài.
Chỉ có điều, tôi rõ ràng nhìn thấy, khí đen ở trên bộ xương, hóa ra đã biến mất không còn nữa!
Hắc sát hung dữ, ngao sói còn hung dữ hơn.
Dù gì cũng cả trăm con ngao mới có một ngao sói, lại còn chuyên ăn xác quỷ, lúc này đây chỉ là một hắc sát bị lôi ra từ huyệt Bạch Hổ trộm xác, chỉ còn lại mỗi bộ xương, làm sao có chuyện không sợ ngao sói được?
Đương nhiên, nếu lúc này cô ta vẫn còn nguyên vẹn, thì sợ là phải xem xét lại.
Chỉ là, những oán khí hung hãn đó của cô ta, phần nhiều đều đã vào trong khí vận của nhà họ Phùng rồi.
Trong lòng tôi an định hơn không ít.
Phùng Chí Vinh cũng trầm giọng nói: “Trần tiên sinh, phiền anh giúp tôi trông khu mộ viên này, xong việc tôi sẽ chuẩn bị thù lao đầy đủ.”
Trần mù gật gật đầu, rồi lão lại nhìn sang tôi, hỏi: “Thập Lục, phát sinh chuyện gì vậy? Mày định để nói sau à?”
Tôi trầm ngâm một lát, chuyện này cũng chẳng cần phải giấu Trần mù, tôi bèn kể đơn giản một lượt.
Trần mù hiếm thấy trầm ngâm mất nửa phút, tiếp đó lão đột nhiên nhìn sang Phùng Chí Vinh nói: “Phùng gia chủ, tôi bắt buộc phải nói với ông một chuyện.”
Tôi ngạc nhiên, Phùng Chí Vinh cũng hơi có chút mơ hồ.
Trần mù hơi nheo mắt lại, giọng nói cũng có vài phần trịnh trọng: “Cố hết khả năng dùng năng lực của bản thân nhà họ Phùng, đi giải quyết Lý Đức Hiền.”
“Thập Lục có thể giúp ông, có điều chỉ giới hạn ở việc bảo vệ gia nghiệp nhà họ Phùng của ông, bảo vệ sự an toàn của các ông, đừng để cho Thập Lục đấu với thằng Lý Đức Hiền đó.”
“Chuyện này...” Tôi đang định mở mồm nói, nhưng bất chợt im bặt lại.