Chương 164. BIẾN CỐ
[[ ]]
Tôi đã biết ý của Trần mù rồi.
Phùng Chí Vinh im lặng một lát, ông ta ừ một tiếng, đang định nói.
Thì tôi trực tiếp ngắt lời Phùng Chí Vinh, sau đó cười cười với Trần mù: “Chú Trần, chuyện này cháu biết rõ lợi hại, cảm ơn chú đã quan tâm.”
“Giúp nhà họ Phùng, là bởi vì Phùng gia chủ đã giúp cháu và chú Văn Tam một việc lớn, có thể nói là cứu mạng của chú Văn Tam.”
“Đồng thời, nhà họ Phùng cũng từng có duyên với ông nội cháu.”
Hít sâu một hơi, tôi tiếp tục nói: “Có điều, những điều này đều không phải là nguyên nhân trực tiếp.”
“Đại trượng phu có việc làm có việc không làm, nếu như là chuyện không liên quan đến cháu, cháu có thể quản ít, hoặc không quản.”
“Nhưng Lý Đức Hiền, đã quá đáng rồi.”
“Cho dù lần này cháu không muốn dây dưa với lão, lão cũng sẽ không có chuyện sau này không tìm cháu gây sự.”
“Chú Trần chú yên tâm, những ngày này cháu cũng hiểu thêm không ít chuyện, biết phải làm thế nào, biết cái gì gọi là chừng mực.”
Trần mù lại im lặng.
Trong mắt Phùng Chí Vinh cũng có sự ngạc nhiên.
Dù gì Phùng Chí Vinh trước đây cũng không hề biết tôi với lão Lý Đức Hiền này có va chạm.
Tôi có thể nói là giống như một con chó, bị Lý Đức Hiền, và cả tên đại thiếu gia nhà họ Cố, Cố Thiên Lương, chèn ép nhục mạ.
Trước đây, tôi đúng là không hiểu nhiều về phong thủy.
Nhưng bây giờ, thì khác!
Kể cả là tôi vẫn chẳng có bản lĩnh lớn đến đâu, cũng tuyệt đối không cho phép Lý Đức Hiền quá quắt như vậy nữa, coi tôi như quả hồng mềm thích bóp thế nào thì bóp!
Tiếp xúc hai lần, tính cách của Lý Đức Hiền tôi cũng đã rõ rồi, tôi càng nhượng bộ, lão sẽ chỉ càng quá quắt hơn.
Hơn nữa tôi đã dính vào chuyện này của nhà họ Phùng, cũng coi như đã đắc tội triệt để với lão.
Lão sẽ quyết không hòa bình với tôi!
Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn, không tiếp tục nói nữa.
Còn tôi thì cùng với Phùng Chí Vinh rời khỏi khu mộ viên.
Sau khi lên xe, lúc này lại có hai chiếc xe khác đi theo bên sườn xe chúng tôi, người nhiều hơn hẳn so với lúc trước chúng tôi tới, rõ ràng là Phùng Chí Vinh đã có sự cảnh giác.
Lúc này là tầm hơn một giờ, tài xế cũng bắt đầu đưa tôi đi xem từng chỗ một.
Phùng Chí Vinh mua tới tận mấy chỗ bảo địa phong thủy!
Thường nói ba năm tìm rồng, mười năm điểm huyệt, ý của vế trước là, muốn tìm ra bảo địa phong thủy cần thời gian rất dài, rồi ở trong bảo địa phong thủy tìm ra chính xác huyệt nguồn thích hợp an táng, lại càng tốn nhiều thời gian hơn!
Sau khi nhìn sơ hai chỗ bảo địa phong thủy, tôi phát hiện trên phương diện này Phùng Chí Vinh không hề kém.
Nhà họ Phùng dù gì cũng là thổ hoàng đế của sông Dương, có quyền có thế, chịu bỏ tiền, dám lừa ông ta cũng hiếm.
Hơn nữa tôi cũng tìm hiểu qua với ông ta, những bảo địa phong thủy này, đều là do vị phong thủy sư hợp tác dài hạn với nhà họ Phùng năm đó lựa chọn.
Cái gọi là bảo địa phong thủy, vừa hay vây thành một vòng quanh thành phố Nội Dương, tổng cộng có năm khu.
Bốn khu phía trước tuy cũng không tôi, nhưng cũng có lợi có hại.
Lúc đến khu đất cuối cùng, tôi liền nói luôn không cần phải cân nhắc những khu khác nữa, chọn khu đất này!
Chỗ này cách thành phố Nội Dương đã tương đối xa, ra khỏi phạm vi ngoại ô, cũng không nằm trên đường quốc lộ.
Từ một con đường cái cũ đến phía trước núi.
Ngọn núi này không phải là loại núi cao thẳng vút lên, mà nhấp nhô uốn lượn.
Trước núi còn có một con sông nhỏ, chảy ra phía sông Dương.
Ngọn núi uốn lượn này giống như hình con rồng đang bay lên, còn dòng sông nhỏ kia thì là minh đường của khu đất trước huyệt.
Bên ngoài có sông Dương chảy qua, bên trong có sông nhỏ bèn là đại tiểu minh đường liền trục.
Loại thế sông thế núi này tuy không phải là cực phẩm, nhưng cũng là loại chỉ có thể gặp chứ không cầu được!
Chỉ cần tìm được huyệt nguồn thích hợp, đủ để thỏa mãn mong muốn cho nhà họ Phùng lại hưng thịnh một lần nữa của Phùng Chí Vinh.
Nhà họ Phùng có được như ngày hôm nay, cũng chắc chắn có khí vận bảo hộ.
Nếu như không phải cho Lý Đức Hiền cơ hội, để vợ của Phùng Tường Lâu bị táng vào trong mộ viên nhà họ Phùng ở núi Tỵ, tạo thành Bạch Hổ trộm xác.
Thì quyết không thể hại mạng của Phùng Tường Lâu dễ dàng như vậy.
Phong thủy sư trước đây của nhà họ Phùng, cũng có chút tác dụng đấy.
Xem xong phong thủy, tôi cũng cúi đầu nhìn la bàn, định một phát tìm ra luôn huyệt nguồn của khu bảo địa phong thủy này.
Lúc này trời đã hơi muộn rồi.
Dù gì cũng là chạy hẳn một vòng quanh thành phố Nội Dương, xem bốn khu phía trước cũng tốn không ít thời gian.
Thời gian đã gần tới sáu giờ rưỡi, mặt trời xuống núi, màn đêm đã bắt đầu bao trùm trên đỉnh núi.
Đang lúc tôi nghiên cứu phương vị la bàn, thì Phùng Chí Vinh bất chợt gọi tôi một tiếng.
Tôi hỏi ông ta làm sao vậy?
Phùng Chí Vinh nói phải về khu mộ viên một chuyến trước, người trong khu mộ viên gọi điện tới, nói là bên đó có chút chuyện.
Trần mù đột nhiên không nói không rằng rời khỏi khu mộ viên rồi...
Mặt tôi hơi biến sắc một chút, mất tự nhiên nói: “Rời đi rồi? Không nói không rằng, chuyện này không bình thường, không phù hợp với tính cách của chú Trần...”
Phùng Chí Vinh hít sâu một hơi, sắc mặt ông ta cũng có vài phần nghiêm trọng.
“Tôi cũng coi như từng tiếp xúc với Trần mù, cũng từng nghe qua cách đối nhân xử thế của anh ta, e rằng đã xảy ra vấn đề gì đó, anh ta mới đi...”
“Hay là chú ấy không trấn được Tiểu Yến?” Tôi quả quyết lắc đầu: “Có ngao sói ở đó, không thể có chuyện này.”
Lúc này tôi cũng chẳng còn tâm trạng gì để tìm huyệt nguồn nữa, vội vã lên xe, Phùng Chí Vinh lập tức chỉ huy tài xế lái xe về khu mộ viên.
Trong lòng tôi cũng vô cùng nghi hoặc.
Trần mù rất tuân thủ phép tắc, quyết không thể nào vô duyên vô cớ bỏ đi.
Xương cốt của hắc sát đó nếu không có người trấn áp, tuyệt đối sẽ gây ra phiền phức lớn.
Lão mà đi như thế thật, e rằng là lão gặp phải việc đột xuất gì đó...
Tôi có vài ý nghĩ không tốt lắm, nhưng không dám nghĩ sâu hơn.
Lý Đức Hiền tốt nhất đừng có làm loạn, nếu không, Trần mù tuyệt đối sẽ liều mạng với lão!
......,,,.....
Giải thích của dịch giả: “Minh đường” là khoảng trống trước cổng của dương trạch hoặc âm trạch, là nơi địa khí tụ tập.