Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 176. TRƯỚC KHI CẮT ÂM

Chương 176. TRƯỚC KHI CẮT ÂM


[[ ]]
“Ừm...” Thân người tôi hơi cứng đờ lại.
Hà Thái Nhi quệt nước mắt, rồi mới nói: “Lão bố nuôi này của mày không thân, sau này mày cũng đừng quản lão!”
Vẻ mặt Lưu Văn Tam rõ ràng có chút sốt ruột rồi, lão trợn mắt nhìn Hà Thái Nhi một cái: “Thập Lục là con trai nuôi của tôi, tôi không thân nó được à? Chỉ là cho nó nghỉ ngơi, ở với Trần mù một lúc! Cái bà này, làm gì cũng vội vội vàng vàng, cũng chẳng để cho Thập Lục được thở nữa!”
Mắt nhìn hai người bọn họ lại chuẩn bị cãi nhau, tôi vội ngăn lại, nói tôi đều rõ, bọn họ đều muốn tốt cho tôi, không cần thiết phải cãi nhau.
Bọn họ nghe vậy mới dịu đi.
Tiếp đấy Hà Thái Nhi lại hỏi tôi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Miệng người nhà họ Phùng nói chẳng rõ ràng gì, bà ta nghĩ cứ đến hỏi thẳng tôi cho nhanh.
Tuy rằng Lưu Văn Tam cứ kéo tay Hà Thái Nhi, bảo bà ta đừng có hỏi chuyện phức tạp như thế vào lúc này.
Nhưng rất rõ ràng, tôi cũng có thể thấy được, kỳ thực lão cũng có rất nhiều nghi hoặc và hiếu kỳ.
Tôi kéo ghế bảo bọn họ ngồi xuống, lúc này mới lần lượt đem chuyện ở nhà họ Phùng, nhà họ Cố, chuyện tìm huyệt trấn xác trên Lũng long mạch ở ngoài thành phố, cũng việc đấu phong thủy với Lý Đức Hiền ra kể.
Sắc mặt Hà Thái Nhi liên tục thay đổi, đến cả đầu mày của Lưu Văn Tam cũng giật lên mấy lần.
Cuối cùng sau khi tôi kể xong, Lưu Văn Tam chẳng nói gì, vẫn cứ là cái ánh mắt phức tạp như lúc trước, lại còn lắc lắc đầu.
Hà Thái Nhi thì nói, giống hệt như những gì Lưu Văn Tam nói lúc nãy... Bà ta cũng bảo rằng, tôi quá dễ dàng đi liều mạng, mềm lòng và lương thiện, cũng sẽ trở thành nhược điểm của tôi, bà ta cũng bảo tôi phải tiếp tục sống một cách thận trọng, bởi mạng sống của tôi, không phải chỉ là của mỗi một mình tôi.
Sau đó, bà ta mới cùng Lưu Văn Tam rời đi.
Tôi lại càng suy nghĩ kỹ càng hơn.
Sau đó bà ta tìm y tá, kê thêm cho tôi một chiếc giường ở trong phòng bệnh.
Tôi bèn ngủ một đêm ở trong phòng bệnh của Trần mù.
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, tôi mới phát hiện, Trần mù chẳng thấy đâu nữa....
Phùng Khuất đợi ở bên ngoài phòng bệnh, bảo với tôi Trần mù tỉnh lại xong, liền dẫn ngao sói, đem theo xác chết của con gái và cháu trai lão đi rồi, nhắn lại với tôi là, đợi sau khi người tôi hồi phục thêm chút nữa, thì đi tìm lão.
Tôi sớm đã quen với cái kiểu kiệm lời của Trần mù rồi, cũng chẳng thấy có gì không hợp.
Lại đi qua thăm Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi, vừa hay bọn họ cũng chuẩn bị xuất viện.
Lưu Văn Tam thấy ở trong viện dưỡng thương, không quen chút nào, đòi về thôn Liễu Hà điều dưỡng, tôi cũng định về thôn Liễu Hà cùng với lão trước.
Phùng Khuất rõ ràng rất khó xử, nói chúng tôi cứ thế này mà đi, đến lúc đấy gia chủ lấy luôn đầu hắn.
Tôi cũng giải thích với hắn đôi câu, bảo Phùng Chí Vinh sau khi chuyển mộ ổn thỏa hết xong, thì đến tìm tôi, tôi giúp lão đi xem.
Nếu như có bất kỳ tin tức gì của Lý Đức Hiền, cũng đến thông báo cho tôi, Phùng Khuất nghe vậy mới đi giúp chúng tôi điều xe.
Xác chết của Khổ Nhi, vẫn cứ dùng vải trắng che lên đặt ở góc phòng bệnh.
Hà Thái Nhi dọn dẹp hết đồ đạc xong, người nhà họ Phùng cũng đem một cái quan tài màu đen to bằng cỡ đứa trẻ con đến.
Lưu Văn Tam lúc này mới đặt xác chết vào trong, rồi được người nhà họ Phùng khiêng đồ, rời khỏi bệnh viện.
Trong lòng tôi cũng có chút ngạc nhiên, hỏi đêm hôm đó, xác chết của Khổ Nhi đưa đến viện bằng cách nào, không có Trần mù dẫn đường âm, sợ là phiền phức cũng không nhỏ.
Lưu Văn Tam bảo với tôi, lúc đó lão không hề hôn mê, cho người đặt xác chết bên cạnh lão, thêm việc trời đã sáng, nên không xảy ra chuyện gì cả.
Tôi nghe vậy mới rõ nguyên nhân, trời sáng, âm khí tiêu tan, dương khí nặng, cho dù có là đại quỷ, đa phần cũng sẽ chẳng tới gây sự với Lưu Văn Tam.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, vẫn là Phùng Khuất lái xe, đưa chúng tôi về thôn Liễu Hà.
Lại còn giúp chúng tôi dỡ hết hành lý xuống, rồi mới rời đi.
Khổ Nhi được Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi thờ cúng ở trong nhà.
Tôi vốn dĩ có đề nghị, tìm một chỗ long mạch đất lành thượng phẩm để an táng, nhưng hai người bọn họ đều không đồng ý.
Sau đó tôi cũng không kiên trì, bao nhiêu năm rồi, hai vợ chồng họ đều đợi Khổ Nhi lên bờ về nhà.
Cả nhà khó khăn lắm mới được đoàn tụ, nếu đã có thể thờ cúng được, thì đương nhiên cũng không muốn tách rời.
Tôi cũng ở lại thôn Liễu Hà nghỉ ngơi liền ba ngày, cuối cùng coi như cũng hồi phục lại tinh thần.
Trong thời gian này Phùng Chí Vinh cũng có phái người đến, nói lại tình hình của nhà họ Phùng bọn họ.
Sau khi chuyển mộ, bệnh tình của mẹ ông ta cũng đã thuyên giảm, thân thể cũng hồi phục không ít.
Nhà họ Phùng vốn dĩ mấy ngày trước việc làm ăn bị tổn hại rất nhiều, hiện giờ cũng đang dần có chuyển biến tốt, tạm thời không phát hiện ra tình trạng Lý Đức Hiền tiếp tục ám hại bọn họ.
Ông ta tìm thấy nhà cũ của Lý Đức Hiền, chỉ có điều ở đó không có người, ông ta hy vọng tôi qua đó dùng chút thủ đoạn! Ép Lý Đức Hiền thò mặt ra!
Tôi nghĩ ngợi qua lại, đồng ý với đề nghị của Phùng Chí Vinh.
Tôi không thể nào cứ đợi Lý Đức Hiền đến tính toán gài bẫy tôi!
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ, thì chịu tai ương thôi!
Sau đêm ngày thứ ba, Phùng Chí Vinh phái xe đến đón tôi vào trong thành phố.
Còn đem đến cho tôi một cái điện thoại đời mới, và một bộ Đường phục mới toanh!
Tôi đem theo tất cả đồ tùy thân, lúc lên xe, Hà Thái Nhi lại khuyên tôi, bất kể là đi làm gì, cũng đều phải chú ý an toàn!
Lưu Văn Tam thì chỉ nói một câu, bảo tôi an phận chút, còn hai hôm nữa, là đến ngày cắt âm của bố tôi rồi, còn phải đi đón Trần mù về thôn Tiểu Liễu nữa.
Lòng tôi run lên một cái, tôi đương nhiên nhớ rõ thời gian, không ngờ Lưu Văn Tam cũng nhớ rõ như vậy.
Tôi biểu thị mình biết rồi, cũng sẽ chú ý chừng mực.
Rời khỏi thôn Liễu Hà, tôi không qua nhà họ Phùng trước, mà bảo xe đi qua đường Xuân Hoàn ở khu trung tâm thành phố trước.
Cạnh khách sạn ở đó, có hàng vàng lớn nhất khu trung tâm thành phố!
Khi đó tôi đã giao ước cần sửa bàn tính, sau đó xảy ra chuyện của nhà họ Phùng, mãi tận bây giờ tôi mới tới.
Cũng chẳng biết Kim Thuận Xương có còn giữ thanh trụ bàn tính cho tôi không!
Bất kể là tôi về nhà ở thôn Tiểu Liễu cũng được, hay là tôi đi tìm Lý Đức Hiền tính sổ cũng xong, tôi đều phải nhanh chóng sửa xong Kim toán bàn!
Tác dụng của Định la bàn rất lớn, không có nó, tôi không có cách nào điểm huyệt nhanh như vậy, thậm chí còn có thể phán đoán nguy hiểm nữa.
Kim toán bàn của Trương Cửu Quái, chắc chắn cũng sẽ không kém Định la bàn!
Có Kim toán bàn, cũng sẽ giúp tôi tăng thêm vài phần thực lực!
[Tác giả có lời muốn nói]

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất