Chương 177. CHUYỆN KHÔNG LIÊN QUAN MÌNH, THÌ GÁC MỘT BÊN
[[ ]]
Người Phùng Chí Vinh phái đến đón tôi là Phùng Khuất, tôi không cho hắn đi theo, mà một mình xuống xe, bước vào trong hàng vàng lâu đời kia.
Trong cửa hàng có không ít khách, có nhân viên lên trước đón tiếp tôi.
Tôi liền hỏi luôn lão sư phụ Kim Thuận Xương có đây không?
Nhân viên phục vụ đón tiếp tôi, vừa hay là người mà lần trước tôi từng gặp.
Mặt cô ta đầy vẻ mừng rỡ, vội vàng mời tôi lên tầng hai, lại pha cho tôi một ấm trà Long Tỉnh, sau đó mới bảo tôi chờ một lát, rồi gấp rút xuống dưới lầu thông báo cho Kim Thuận Xương.
Tôi lấy chiếc Kim toán bàn từ trong rương gỗ ra.
Có một thanh trụ đã xâu hạt bàn tính lên, cảm giác chắc tay rất mãnh liệt, nhưng chỉnh thể của chiếc bàn tính nhìn lên trông vẫn có một thứ cảm giác lụn bại.
Cúi đầu nhìn một hồi đường vân ở bên rìa Kim toán bàn, lại lôi Định la bàn ra.
Tôi mới nhớ ra, Trương Cửu Quái và ông nội tôi La Trung Lương là hai người cùng sư môn, hoặc là hai món đồ này, lẽ ra vốn phải truyền cho một người?
Chỉ có điều đến đời của Trương Cửu Quái và ông nội tôi, bọn họ là hai đệ tử, nên các món đồ bị phân tán ra...
Nghĩ đến đây, tôi liền lật Định la bàn lên, hoàn toàn theo bản năng mà nhìn vào dòng chữ ở mặt sau.
“La Trung Lương, đệ tử đời thứ hai mươi bảy, giữ.” Ngay sau đó, tôi lại nhòm một cái vào mặt sau của Kim toán bàn.
Điều khiến tim tôi đập thình thịch là, trên thanh ngang ở giữa Kim toán bàn, không có đường vân gì, mà ngược lại cũng khắc những dòng chữ nhỏ li ti tinh xảo!
Phía trước tổng cộng hai mươi sáu hàng.
Tôi đối chiếu từng hàng một, từ cái tên đầu tiên, cho tới cái thứ hai mươi sáu, mỗi hàng đều khắc cùng một nét chữ.
Cho tới hàng thứ hai mươi bảy mới có sự thay đổi.
“Trương Cửu Quái, đệ tử đời thứ hai mươi bảy, giữ.”
Tôi cố nén cảm giác tim đập thình thịch, quả nhiên không khác gì với suy đoán của tôi.
Sợ rằng thứ vốn dĩ mà các đời đều chỉ truyền một đệ tử ở đây, chính là Âm dương tiên sinh, ông nội tôi và Trương Cửu Quái phân chia nó thành Âm thuật tiên sinh và Thiết khẩu Kim toán.
Chỉ có điều trong vô tận, tất cả đều có định số.
Cuối cùng hai thứ này, đều do trời xui đất khiến mà ngẫu nhiên được truyền tới tay tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy, trong di thư của Trương Cửu Quái, câu nói đó càng có hàm ý sâu sắc.
“Giới phong thủy đều biết, Thiết khẩu Kim toán và Âm thuật tiên sinh là đồng môn, nhưng vì tính cách bất đồng mà ai đi đường nấy.”
“Mà quẻ bói mệnh ta, sẽ có người học được âm thuật tiễn ta về với đất, nên lòng sinh ý tưởng, nếu ta để Cốt tướng và Kim toán bàn cho người học âm thuật đó, thì chẳng phải có chung một đệ tử với La Trung Lương sao? Chắc là sư phụ vừa ý, La Trung Lương chết cũng không yên, lòng ta ắt sẽ sinh niềm vui sướng.”
Ban đầu, tôi cho rằng đây là lời nói đùa vui của Trương Cửu Quái.
Tính cách của ông ta và ông nội tôi không hợp, chết cũng phải chơi ông nội tôi một vố.
Bây giờ tôi mới phản ứng lại, e rằng ông ta cũng muốn mạch này của Âm dương tiên sinh, ở đời sau sẽ lại được quy về một người...
Đừng để vì ông ta và ông nội tôi, mà khiến cho sự kế thừa mấy trăm năm bị cắt lìa!
Đang lúc tôi suy nghĩ, có nên khắc tên tôi lên trên Định la bàn và Kim toán bàn hay không.
Thì có tiếng bước chân vọng lại.
Tôi lập tức lật tay cất Định la bàn đi, tiếp đó liền ngẩng đầu lên.
Người bước lên trên tầng hai, chính là một ông già mặc bộ mã quái màu vàng.
Ông ta vẫn đeo cái kính gọng vàng đó, cái nốt ruồi ở trên trán thì hơi có chút xẹp xuống.
Tôi nhíu mày một cái.
Mặt Kim Thuận Xương đầy vui mừng, thần sắc trông không thấy có vẻ gì mệt mỏi.
“Ông chủ La, mấy ngày không gặp, tôi còn cứ tưởng cậu không tới nữa chứ! Đang nghĩ bao nhiêu thanh trụ bàn tính bằng vàng thế này, cũng chẳng nỡ đem đi nấu lại!”
Kim Thuận Xương cười ha hả nói, rồi bước đến trước mặt tôi, giơ tay ra bắt tay với tôi.
Tôi cũng cười cười, đứng dậy: “Mấy hôm nay gặp chút chuyện rắc rối, xử lý xong lại về quê nghỉ ngơi mất ba ngày, hôm nay mới vào thành phố, liền tới đây luôn.” Nói xong, tôi đem Kim toán bàn đưa cho Kim Thuận Xương.
Ông ta thì cẩn trọng dùng hai tay đỡ lấy, rồi vội đi đến bên cạnh bàn gia công.
Giây tiếp theo, ông ta liền lấy từ trong cái túi đeo trên người ra một cái hộp da màu đen.
Mở ra xong, trong cái hộp lót nhung mười bốn thanh trụ bàn tính được đặt nằm!
Tôi cũng lập tức mở rương gỗ, lấy cái túi hạt bàn tính ra đặt lên trên mặt bàn gia công.
Kim Thuận Xương thở dài một hơi, trịnh trọng nói: “Người chế tác cái bàn tính này, chắc chắn là một vị đại sư, bên trên còn điêu khắc rất nhiều sông núi, đối với đồ kim hoàn, việc này không dễ dàng gì. Đặc biệt đây còn không phải là thứ vàng ở thời cận đại nữa, có thể tưởng tượng được tay nghề điêu luyện đến mức nào.”
Tim tôi đập hơi nhanh chút, chẳng ngờ Kim Thuận Xương không biết gì hết, chỉ dựa vào mắt nhìn, mà có thể thấy được không ít vấn đề.
Ông ta bắt đầu lắp thanh trụ, cũng xâu hạt bàn tính vào.
Tôi cũng nhìn đến xuất thần, quên mất cả thời gian trôi.
Mãi cho tới lúc thanh trụ cuối cùng được lắp vào trong bàn tính, tất cả hạt bàn tính đều được xâu hết xong.
Cả chiếc Kim toán bàn, đều trở nên hoàn chỉnh!
Chỉ có điều đã một thời gian dài không dùng, hạt bàn tính và giá bàn tính, đều dính không ít bụi bặm.
Kim Thuận Xương đẩy gọng kính, lau bỏ mồ hôi trên trán, rồi bắt đầu tiến hành rửa bàn tính, cũng vô cùng cẩn thận dùng vải trắng lau chùi.
Tới khi ông ta dừng lại, cả chiếc Kim toán bàn dưới ánh đèn, phản chiếu ánh sáng vàng rực rỡ, vô cùng hút mắt.
“Ông chủ La, cậu xem xem còn vấn đề gì không, một trăm linh năm hạt bàn tính, không thiếu hạt nào.” Kim Thuận Xương nâng Kim toán bàn lên đưa cho tôi.
Tôi đỡ lấy xong, tim như nhảy lên đến tận họng.
Ngoài cảm giác nặng trình trịch ra, nó còn cho tôi một cảm giác hoàn chỉnh không thiếu gì, dường như cũng có một lực hút, muốn tôi gẩy hạt bàn tính.
Tôi kiểm tra kỹ một lượt, mỗi một thanh trụ bàn tính đều rất chắc chắn, không có chút dấu hiệu lỏng lẻo nào.
Cẩn thận cất Kim toán bàn lại, tôi không hề đi gẩy hạt bàn tính.
Một là tôi vẫn còn chưa biết dùng lắm, thêm nữa là tôi cũng đã hứa với Trần mù, quẻ bói đầu tiên sẽ dành cho lão.
“Kim sư phụ, tay nghề của ông, cũng chẳng kém đại sư chút nào nữa.” Trong lòng vui mừng, tôi cũng tán dương Kim Thuận Xương đôi câu.
Ông ta cười vuốt vuốt cằm, nói bản thân còn kém xa.
Lúc này, tôi lại phát hiện cái nốt ruồi trên trán ông ta, lại xẹp đi rất nhiều.
Cái nốt ruồi đó của Kim Thuận Xương, nằm ở vị trí trên trán ngay bên trên đầu mày, còn được gọi là nốt ruồi bạn hữu.
Lần trước khi gặp ông ta, cái nốt ruồi đó của ông ta là một nốt ruồi đẹp, trơn nhẵn lồi lên.
Nhưng bây giờ, mắt nhìn đã biến thành một nốt ruồi ác xẹp lép.
Tôi hơi nheo mắt lại, cũng có vài phần do dự.
Kim Thuận Xương ngạc nhiên hỏi nhỏ tôi một câu: “Ông chủ La, trên mặt tôi có gì à?”
Tôi hít sâu một hơi, dẹp bỏ những suy nghĩ kia, cười lắc lắc đầu: “Không có gì, tôi nghĩ tới một số chuyện khác, hơi xuất thần, Kim sư phụ ông tính toán tiền vàng với tiền công đi! Tôi vẫn còn có việc bận.”
Kim Thuận Xương cười ha hả báo giá cho tôi, vàng thành phẩm dùng hết sáu mươi lăm vạn, làm khuôn tốn không ít công sức, cũng dùng mất hơn năm vạn tệ, ông ta thu của tôi ba vạn tiền công, tổng hết bảy mươi ba vạn!
Hỏi tôi trả tiền mặt hay quẹt thẻ.
Xuống tầng quẹt thẻ xong, Kim Thuận Xương còn tiễn tôi ra tận ngoài hàng vàng.
Lúc này, trời đã tối hẳn rồi.
Lên xe xong, Phùng Khuất đang ngồi ngáp ở trên ghế lái.
“La tiên sinh, cuối cùng cậu cũng ra, đã gần nửa đêm rồi.” Phùng Khuất ngáp dài một cái.