Chương 185. ĐÀO MỒ
[[ ]]
Lúc đó bà nội nói, bà bầu này tối qua bởi vì khó sinh, mà một xác hai mạng.
Nghĩ đến đây, lòng tôi càng lạnh ngắt.
Hơn nữa, tôi nghĩ lại mà còn thấy sợ.... Ban nãy suýt chút nữa thì tôi đã tiếp lời chị ta rồi.
Tôi đã rất cẩn thận, rất chú ý rồi, thế mà vẫn suýt dính chiêu.
Hay là bởi vì tôi còn ít kinh nghiệm, không phân biệt được rốt cục là người hay là quỷ quái.
“Cái thứ đó có hơi dữ, Thập Lục, sao chú không nghe thấy mày nói, trong thôn mày còn có xác sống mẹ con? Đã thế còn thành huyết sát rồi.”
Trần mù quệt bỏ mồ hôi trên trán, bất chợt mở mồm nói.
Tôi định thần lại, trong tâm càng phát sợ, mí mắt giật giật nhìn chằm chằm vào cổng thôn.
“Chú Trần, chị ta còn là xác sống?! Chú chắc chắn chứ...”
Lông tóc trên người tôi dựng đứng lên luôn, cả người toàn là da gà.
Mẫu tử sát rất dữ, huyết sát càng là thứ chúng tôi không đối phó nổi, chị ta hóa ra còn là một cái xác sống đến chết vẫn không chịu tắt thở!
Thế thì chị ta phải khủng khiếp đến cỡ nào? Còn ai có thể đối phó cho được?
Trần mù im lặng mất mấy giây rồi mới nói: “Xác chết hóa sát mọc lông, nhiều nhất cũng chỉ là bật xác đứng dậy, hại mạng người.”
“Đã có thể đi được tới cổng thôn, lại còn nói chuyện được, thì chỉ có thể là xác sống vẫn còn giữ được hơi thở cuối cùng không tắt thôi.”
“Thập Lục mày phải rõ một điều, người chết là đã chết rồi, cho dù có là hóa sát bật xác, thì cũng chỉ là do oán khí ngưng tụ không tan rồi hại người. Còn giữ lại hơi thở cuối cùng không tắt, mới có thể cử động giống như kiểu của lão Đinh.”
“Chứ nếu không, thì chỉ có thể là quỷ quái.”
Trần mù hít một hơi thật sâu, rồi mới tiếp tục nói: “Kinh nghiệm của mày vẫn chưa đủ, không đủ khả năng hoàn toàn phân biệt được, sau này sẽ thiệt lớn đấy.”
Tôi cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào để nói nữa, Trần mù dặn dò tôi không chỉ một lần.
Tôi đích thực cũng đã chuyên tâm đi phân biệt mà, rồi tôi bất chợt phản ứng lại những lời mà Lưu Văn Tam từng nói với tôi.
Tôi không ngừng ngơ ngác nghĩ ngợi, lẽ nào, lương thiện đúng là sẽ trở thành nhược điểm?
Trong lúc tôi ngẫm nghĩ, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Giờ tý chính khắc đã tới rồi....
Bạch bạch bạch, phía cổng thôn đột nhiên liên tục có tiếng bước chân, lúc xa lúc gần, giống như ở gần chỗ sông Tiểu Liễu.
Lờ mờ, tôi vẫn còn nghe thấy có người gọi tên tôi, cái âm thanh đó giống như tiếng của bố tôi vậy.
Tôi cứng đầu cắn răng ngồi yên trên xe, nhìn chăm chăm xem thời gian trôi qua.
Một giờ đồng hồ cuối cùng, là khó chịu đựng nhất.
Trong xe toàn là vị cay nồng của khói thuốc lá cuộn, đến cả Phùng Khuất cũng hút loại thuốc này theo tôi và Trần mù.
Nhìn chằm chằm đồng hồ, khi thời gian nhảy sang con số 1:00, tim tôi đập thình thịch, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Giờ tý qua rồi.” Giọng nói của tôi hơi có chút khàn.
“Đợi thêm năm phút nữa hãy vào thôn.” Trần mù đột nhiên nói một câu.
Lúc một giờ năm phút, Phùng Khuất khởi động xe, đạp chân ga.
Xe từ từ đi vào trong thôn, tôi liên tục chỉ đường cho Phùng Khuất đi về hướng nhà tôi.
Kỳ dị một chỗ là, lúc này sương mù lại bắt đầu tan đi.
Vào trong thôn một đoạn không xa, mới là sông Tiểu Liễu, cổng thôn thực sự .
Lúc đi qua mặt cầu, tôi vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.
Nhưng lại phát hiện trên mặt sông Tiểu Liễu, hóa ra lại có một thứ đang trôi nổi giống như đầu người vậy, chỉ có đỉnh đầu lộ ra ngoài, mái tóc ướt nhẹp, dưới ánh trăng và sương mù xen kẽ, trông âm u khủng khiếp vô cùng.
Mí mắt tôi hơi giật, lẽ nào sông Tiểu Liễu, lại có người chết đuối?
Hướng chảy đến tận cùng của con sông Tiểu Liễu này, chính là bãi lau Liễu của thôn nhà Lưu Văn Tam, mà bãi lau Liễu đến cuối cùng sẽ nhập vào sông Dương.
Trên cơ bản là mấy chục dặm xung quanh đây, dưới nước xảy ra chuyện đều đi tìm Lưu Văn Tam, gần đây cũng chẳng nghe Lưu Văn Tam nói gì đến chuyện thôn Tiểu Liễu có người đến tìm lão đi vớt xác.
Trong lúc tôi xuất thần, xe đã đi lên trên đường nhỏ trong thôn.
Chỉ đường cho xe rẽ qua rẽ lại, cuối cùng cũng đến trước cổng nhà tôi.
Cổng nhà để mở, ánh đèn khí màu vàng nhạt, ánh sáng trông hơi có chút tối.
Nhà tôi nghèo, căn nhà cũng chẳng lớn lắm, ngói trên mái hiên nhà đều sắp rớt cả xuống.
Vừa dừng xe, tôi vừa mới bước xuống, bà nội đã từ phía trong sân bước ra.
Bà mặc một cái áo khoác hoa nhỏ, tóc chải gọn gàng sạch sẽ, ép sát da đầu, phía sau còn được buộc lại.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn, so với lúc bà rời khỏi nhà Lưu Văn Tam, trông phải già đi mấy phần.
Mắt bà dường như cũng đục hơn một chút, chỉ có điều đi đứng vẫn rất đàng hoàng.
“Bà nội.” Tôi có hơi nghẹn ngào, gọi bà một tiếng.
Bà nội run rẩy dừng lại ở cổng nhà, bà đột nhiên ngẩn người ra nhìn tôi, bất động.
“Bà nội, bà làm sao thế?” Tôi không nén nổi cảm xúc trong lòng, và còn có cả sự thả lỏng sau khi tảng đá đè trong lòng vì lo lắng cho an nguy của bà nội được dỡ xuống.
Trong tròng mắt bà nội, lại ngấn đầy nước mắt, cả thân người đều đang hơi hơi run rẩy, nói hai chữ.
“Giống thật.” Tôi lúc này mới rùng mình định thần lại, cúi đầu nhìn lên người mình.
Bộ Đường phục này là bộ quần áo thứ hai Phùng Chí Vinh tặng cho tôi.
Bộ lần trước ông ta chuẩn bị cho ông nội, sau khi tôi mặc lên xong, qua chuyến đi sang nhà họ Cố, và điểm huyệt ở núi Lũng, đã rách nát không thành hình dạng gì nữa, còn bộ này thì gần như giống hệt bộ đó.
Thảo nào lại khiến bà nội xúc động thế.
Chắc là năm đó ông nội tôi cũng hay mặc bộ Đường phục như thế này?
Đây đúng là phù hợp với bát cơm Âm thuật tiên sinh của ông.
“Lưu âm bà, bao nhiêu năm chưa gặp, bà, già hơn nhiều rồi.”
Cùng lúc này, Trần mù cũng xuống xe, Phùng Khuất cũng bước xuống, có điều hắn biểu hiện rất cung kính, gọi theo một tiếng Lưu âm bà.
Bà nội lúc này mới định thần lại, bà trân trân nhìn sang Trần mù, trong mắt rõ ràng có chút bất ngờ.
Lại nhìn sang tôi, sau đó bà mới nói: “Không ngờ, mày lại về đây cùng với Thập Lục.”
“Vào nhà nghỉ ngơi đã, ở bên ngoài đợi cả một ngày trời rồi, ăn tý gì trước đã.” Lúc này trong đầu tôi có cả đống câu hỏi muốn hỏi bà nội.
Cũng rất muốn đi tới mộ bố tôi xem xem.
Đương nhiên, tôi càng muốn được biết, hung thủ hại chết bố bà nội có thật là đã tìm ra rồi không!
Ba người chúng tôi theo bà nội vào trong sân, ngao sói cũng đi vào theo.
Ở góc sân có tận mấy con gà, đều đang sợ chết khiếp run rẩy trốn ở góc tường.
Ngao sói liếm mép, hướng về phía Trần mù ư ử một tiếng.
“Lưu âm bà, xin thêm bà một con gà. Tiểu Hắc nhà tôi, cũng cả ngày nay chưa ăn gì.”
Bà nội thì lại gọi tôi: “Thập Lục, mày đi bắt một con gà.”
Còn chưa đợi tôi nhấc chân, ngao sói đã giống như một mũi tên, lao về phía góc tường!
Đợi đến lúc tôi phản ứng lại, nó đã cắp một con gà sống, đi đến cổng sân, nằm bò xuống đất đợp một miếng chí mạng, con gà đến giãy giụa một chút cũng không kịp.
Ngồi trong gian nhà chính, trên bàn đặt đồ ăn, với cả lạp xưởng và thịt muối, thậm chí còn có cả một chai rượu.
Bà nội lại bưng lên một nồi cháo, múc cho chúng tôi bát đầy.
Nói thật, đợi cả một ngày trời, đói meo từ lâu, tôi thì là bởi vì quá nhiều tâm sự, chẳng còn tâm trí gì nghĩ ngợi nữa, Trần mù thì vốn đã ít nói sẵn, còn Phùng Khuất thì rất rõ thân phận của mình, không dám nói nhiều.
Ba người ăn ngấu ăn nghiến.
Rất nhanh đã lấp đầy miếu ngũ tạng, bà nội lại xếp phòng cho bọn họ đi ngủ, nhà tôi vừa hay có hai phòng ngủ khách, vừa đủ dùng.
Trần mù thì chẳng nói thêm gì khác, chỉ là bảo tôi ngày mai tìm người khiêng quan tài của Thanh Nhi và Viễn Quy vào trong sân, đêm nay có ngao sói trông chừng, sẽ không có vấn đề gì.
Phùng Khuất thì nói có gì cần thì gọi hắn, hắn sẽ có mặt ngay.
Hai người lần lượt về phòng, bà nội đi thu dọn bàn, tôi cũng không nhịn thêm được nữa, vội vàng đi đến trước mặt bà, hỏi bà chuyện của bố tôi, đã làm rõ chưa, rốt cục là như thế nào? Hung thủ, khả năng là ai?
Bà nội lại cúi đầu xuống, bà im lặng hồi lâu, rồi mí mắt mới run run, nói: “Hung thủ, khả năng là người của ba nhà, bà còn chưa xác định.”
“Mày có biết vì sao, sau này bà nội không hề nói việc bảo mày về thôn không?”
“Bà vẫn cứ liên tục nói, sợ mày đi tế mộ bố mày, rồi lấy đấy làm lý do.”
Tim tôi đột nhiên đập mạnh một phát, bất an nói: “Ba nhà... Việc này chắc chắn phải điều tra.”
“Bà nội, bà bảo lấy chuyện sợ cháu về tế mộ bố làm lý do, đây là ý gì? Bản thân cháu cũng sợ chuyện này, cháu cũng khắc chế mình đợi đến thời điểm mới dám về, lẽ nào còn có vấn đề gì nữa?”
Bà nội thở dài một hơi thật mạnh, sau đó mới nói: “Đúng là có vấn đề thật, lần đó sở dĩ bà về thôn, là bởi vì, mồ bố mày bị người ta đào lên.”
Giây phút bà nội dứt lời, đầu óc tôi liền ong ong bùng nhùng lên!
Mồ của bố tôi... Hóa ra lại bị người ta đào lên?!
Lập tức, mắt tôi đều đỏ hết lên.
........,,,........
Lời dịch giả: Lại sắp hết tháng sang tháng mới rồi, xin hỏi cả nhà mình có nên cày để đầu tháng bạo chương cầu kp ko? Nếu bạn trả lời là có và chuẩn bị sang 1/10 đẩy kp cho truyện, vui lòng để lại 1 like tại chương truyện này! Mai mình vào coi mà có trên 10 like thì lại bắt đầu công cuộc cày cuốc T_T. Hummmm, đến hết tháng được bao nhiêu like thì sẽ bạo bấy nhiêu chương!
Ps: bạn nào ko định đẩy kp thì đừng like nha, để mình đỡ mừng hụt nha!