Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 186. BA NHÀ

Chương 186. BA NHÀ


[[ ]]
Đồng thời tôi cũng đã rõ, nguyên nhân thật sự tại sao bà nội vốn dĩ đã đưa tôi rời khỏi thôn, còn nói sẽ dạy tôi đỡ âm linh.
Mà đột nhiên lại bỏ tôi lại, một mình về thôn!
Lẽ nào trước khi bà ra khỏi thôn, lại không biết bố tôi bị người ta hại chết sao?
Lúc đó bà nội đã quyết định cùng tôi rời thôn một thời gian, điều đó nói lên rằng bà đem trọng tâm đặt vào việc dạy tôi đỡ âm linh!
Chỉ là bởi vì bố tôi bị đào mộ, nên mới khiến bà vội vàng quay về!
Nếu lúc đó tôi cũng biết chuyện này.
Chắc chắn sẽ bất chấp tất cả, về thôn ngay!
Làm rõ ràng tất cả mọi chuyện, và cũng phải bắt kẻ hại chết bố tôi, đào mộ bố tôi phải trả giá!
Đầu óc tôi ong ong cả lên, trong lòng càng vô cùng bức bối.
Bà nội mới tiếp tục nói: “Xác chết của bố mày, bà để ý được rồi, chắc là ở dưới sông Tiểu Liễu.”
“Vậy nên bà mới mãi không cho mày về thôn, cũng dặn Lưu Văn Tam đừng cho mày về. Bố mày chỉ là thụ thi thông thường, nó nhìn thấy mày xong sợ là sẽ hóa sát, mày là con trai nó, mày phải kêu oan báo thù cho nó!”
“Bảy bảy bốn mươi chính ngày rồi, nó từng được chôn cất một lần, đã cắt âm, bây giờ nó mới thành thụ thi đơn thuần, không có khả năng hóa sát nữa.”
Tôi trợn tròn mắt, tròng mắt đỏ hết cả lên.
Nước mắt tí tách rơi.
Bà nội lại thở dài một tiếng: “Bà chẳng có bản lĩnh để vớt nó lên.”
“Những người khác trong thôn nhìn thấy, cũng toàn là bộ dạng việc không liên quan đến mình thì gác qua một bên.”
“Bà ngược lại thấy nhẹ cả người, như thế sẽ chẳng có ai lắm chuyện để truyền đến tai mày, bà cũng nghĩ, đợi đến ngày mày về rồi, Lưu Văn Tam cũng sẽ tới cùng, thì bảo nó vớt xác lần nữa.”
“Bà nội, ba nhà đó, là ba nhà nào?” Giọng của tôi trở nên khản đặc, ngắt lời bà nội.
Bà nội hơi nhíu mày lại, im lặng một lát rồi mới nói: “Nhà họ Lưu, họ Quan, họ Vương.”
“Nhà họ Lưu, là nhà của thợ mộc Lưu đó à?” Đồng tử mắt tôi co mạnh lại một cái, hỏi.
Bà nội ừ một tiếng, rồi mới nói: “Bố mày năm đó có chút khúc mắc với nhà họ Lưu. Năm đó vợ của thợ mộc Lưu là sinh viên nữ bị mua về, vừa mới đẻ thằng con cho nó xong, thì bố mày phát hiện chuyện này, báo cảnh sát, sau đó con bé kia được giải cứu, đứa bé được giữ lại. Thợ mộc Lưu vì chuyện này mà ngồi tù mấy năm mới ra. Chuyện này từ lúc mày còn chưa ra đời, nên mày không biết.”
Tim tôi đập thình thịch, hỏi: “Thế nhà họ Quan thì sao?”
“Thằng thợ mổ lợn họ Quan, năm đó lúc cả nhà nó chết, nó chưa tới hai lăm tuổi, thằng bố nó ngoài bốn mươi tuổi, bên trên còn có thằng ông nghiện rượu nữa, năm đó cả nhà nó bài xích lão già đấy, nên đuổi lão đi.”
“Nhà chúng ta, còn có thù oán cũ với nhà họ Quan nữa.”
“Ông nội mày làm đường, vốn dĩ miếng đất phía ngoài sông Tiểu Liễu sát cổng thôn, là nhà cũ của nhà họ Quan, ông nội mày dỡ miếng đất đó để làm cổng thôn.”
Mặt tôi lại biến sắc.
Chuyện này, tôi có đọc được trong di thư của ông nội, chỉ là không ngờ bà nội lại nhắc đến.
Tôi im lặng không nói, đang cúi đầu nghĩ ngợi.
Đồng thời bà nội lại tiếp tục nói: “Sau khi nhà thợ mổ lợn chết xong, chỉ còn lại lão già nghiện rượu kia, sau đó mọi người đều gọi lão là lão góa, bởi vì lão góa bụa cô độc.”
“Lão góa này hồi trẻ đi theo tụi quân phiệt đào mộ, làm không ít chuyện mất hết lương tâm, gan to tày trời, sau đó một chân bị thương, nên mới vào thôn Tiểu Liễu sống, cũng bởi vì tính cách lão quá nóng nảy, nên mới bị nhà thợ mổ lợn đuổi đi, cũng coi như là tự làm tự chịu.”
“Chỉ có điều cả nhà thợ mổ lợn bị mẹ mày xử lý rồi, lão cũng coi như tuyệt hậu, nên có khả năng sẽ báo thù.”
Tôi gật gật đầu, hít sâu một hơi, ra hiệu cho bà nội nói tiếp.
Lần này, bà nội ngừng lại hồi lâu, rồi mới khẽ thở dài một tiếng, nói: “Còn về nhà họ Vương này, thì tương đối phức tạp, mẹ mày là con nuôi được nhà họ Vương nhặt về, cũng là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà đó, sau đó bị bố mày nẫng mất, có điều, nhà họ Vương cũng là nhà ít có khả năng nhất.”
“Tại sao?” Giọng của tôi vẫn cứ rất khàn.
“Bởi vì nhà họ Vương chỉ còn lại một người, bọn nó năm đó ở địa phương, cũng là thợ khiêng quan có tiếng, có một lần phạm cấm kỵ, khiêng một cái quan tài không được khiêng, nên cả nhà đều gặp họa.”
“Chỉ còn lại một thằng con còn sống, mà thằng đó cũng điên từ lâu rồi.”
“Năm đó lúc nhà họ Vương chúng nó xong đời, thằng đó mới mười lăm tuổi, mẹ mày mười tám tuổi, vẫn còn chưa động phòng. Vậy nên bố mày mới nẫng tay trên được, mẹ mày sau đó cũng đi chăm sóc thằng điên kia một thời gian dài, cho tới tận lúc mẹ mày mất.”
Nghe đến đây, tim tôi đập điên cuồng.
Đột nhiên cảm thấy, cái thôn Tiểu Liễu này của chúng tôi cũng coi như ngọa hổ tàng long rồi.
Nhà thợ mổ lợn họ Vương, là đồ tể từng theo chân làm việc cho bọn quân phiệt.
Nhà họ Vương thì làm nghề thợ khiêng quan, mẹ tôi còn là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà đó!
Còn về ông nội tôi, Âm thuật tiên sinh La Trung Lương, thì cũng là người có tiếng tăm!
Chuyện của thợ mộc Lưu, ngược lại chẳng đáng nói đến nữa.
So với nhà họ Quan và nhà họ Vương, thì hoàn toàn không có tư cách để đem ra nói.
Chỉ có điều, tôi vẫn không hề dám xem thường.
Tâm người ác hơn quỷ, bố tôi vạch tội thợ mộc Lưu, khiến lão mất vợ lại còn phải ngồi tù, đủ để lão hận cả đời.
Tôi cũng mới hiểu rõ, nguyên nhân khiến thợ mộc Lưu lôi tôi ra đùa cợt, tuyệt đối không phải vì tôi ăn bát cơm người chết rồi quay về, khiến lão cảm thấy xui xẻo!
Mà là bởi vì lão giận cá chém thớt, không muốn thấy tôi sống yên ổn!
Cũng càng rõ, vì sao lúc đó khi tôi định vớt xác, lão lại dẫn đầu lao ra đánh tôi!
Lão chỉ là thấy bố tôi còn chưa đủ thảm! Muốn bố càng thảm hơn nữa!
Bà nội cũng không tiếp tục nói nữa.
Càng không cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.
Tôi rất nhanh đã xâu chuỗi các sự việc mà bà nội nói thành một mạch tư duy.
Bà nghi ngờ đầu tiên là thợ mộc Lưu, bởi vì năm đó bố tôi báo cảnh sát nên giờ lão hại người.
Còn về lão góa nhà họ Quan, thù oán của lão với nhà tôi tương đối nhiều, đầu tiên là ông nội tôi ép nhà lão chuyển nhà để làm đường.
Đương nhiên việc này cũng có đưa tiền, mà cũng là để tốt cho cả thôn.
Nhà họ Quan vốn dĩ không đồng ý, sau đó cho dù có chấp thuận, thì cũng coi như đã kết oán rồi.
Tiếp sau đó, cả nhà thợ mổ lợn mất vào tay mẹ tôi.
Đây coi như là thù cướp nhà diệt hộ, lão góa hoàn toàn có lý do để giết bố tôi!
Cuối cùng là nhà họ Vương, ngược lại là không có khả năng nhất.
Một thằng điên, thì làm gì còn bản lĩnh hại người?
Hít sâu một hơi, tôi đem phân tích của mình ra nói với bà nội.
Bà nội liên tục gật đầu, nói suy nghĩ của tôi đều không sai, chỉ là bây giờ muốn tìm ra là nhà nào động thủ, thì tương đối phiền phức, bà điều tra mãi vẫn chưa có kết quả.
Tôi nói đợi xác chết của bố tôi được đưa về nhà, chúng tôi mới có manh mối được.
Phải đợi tôi liên lạc với Lưu Văn Tam một chút, ngày mai bảo lão qua thôn.
Kỳ thực tôi vốn không định để Lưu Văn Tam tới, bây giờ cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Tôi cũng cần kinh nghiệm của lão và Trần mù, giúp tôi phân biệt những chuyện này.
Tôi cũng bắt buộc phải làm rõ cái chết của bố tôi, mới có thể đi đào ông nội lên, và đi siêu độ cho mẹ tôi.
Nếu không có trời biết kẻ đó sẽ còn gây ra chuyện gì nữa, để bất ngờ kiếm chút phiền phức cho chúng tôi.
Cũng vào lúc này, bà nội đột nhiên vỗ đùi một cái, nói: “Thập Lục, bà suýt nữa thì quên mất! Mày đừng nghĩ mấy chuyện này vội! Sắp xếp đồ trong rương gỗ lại, đi ra cuối thôn với bà một chuyến, đỡ âm linh cho góa phụ!”
“Đã ba ngày rồi, chậm một ngày, là thêm chuyện một ngày! Xác chết của nó vẫn còn nằm ở nhà kìa.”
Mặt tôi lại biến sắc, còn rùng mình một cái.
“Bà nội... Chúng ta sợ là không quản được chuyện của góa phụ đó đâu... Chị ta còn hơi thở cuối cùng chưa tắt kìa... Cháu với chú Trần, lúc trước đã gặp qua chị ta rồi.”
Tôi vừa nói xong.
Mặt bà nội cũng đã biến sắc, bà nói: “Làm sao có chuyện đó được! Bà có qua xem rồi mà, nó chắc chắn chết hẳn rồi!”
“Một xác hai mạng, mặt xanh cả ra rồi, còn mọc cả đốm xác nữa! Làm sao có thể còn sống chưa tắt thở được?”
Tôi lập tức liền hiểu ra.
Bà nội tôi, không nghĩ đến vụ xác sống kia!
[Tác giả có lời muốn nói]
Cảm ơn [Bạn đọc Qimao_120510110299] đã thưởng pháo hoa. Đã bạo chương!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất