Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 194. TRỜI TẠO NGHIỆP CÒN ĐƯỢC SỐNG, TỰ TẠO NGHIỆP HẾT ĐƯỜNG SỐNG

Chương 194. TRỜI TẠO NGHIỆP CÒN ĐƯỢC SỐNG, TỰ TẠO NGHIỆP HẾT ĐƯỜNG SỐNG


[[ ]]
Con dao găm đó không biết do trùng hợp hay làm sao, lúc góa phụ Liêu đổ xuống, hóa ra lại cắm thẳng vào ngực của Trần Đại Đồng...
Còn cánh tay kia của góa phụ Liêu, khi chị ta bị tôi dùng la bàn trấn áp, lại bị ngao sói ngoạm lấy, thì cứ giữ tư thế đâm thẳng về phía trước.
Lúc này chị ta ngã xuống, không chỉ đè lên người Trần Đại Đồng, mà cánh tay còn lại kia, từ vị trí sau lưng, lại còn đâm thẳng vào sau tim của Lý Phương Ngọc.
Lý Phương Ngọc đến một tiếng kêu cũng không kêu lên được, máu và nước mưa dưới đất, hòa trộn thành một đám.
Bị một cú ngã như thế, la bàn làm sao còn dính trên đỉnh đầu góa phụ Liêu được nữa? Đã rơi xuống đất, lăn ra mép sân từ lâu rồi.
Tôi há mồm thở hồng hộc, cảnh tượng trước mắt, lại khiến trong lòng tôi chỉ còn lại toàn sự lạnh lẽo và kinh sợ.
Tiếng sấm rền ngừng lại, tia chớp kia cuối cùng cũng tắt, nước mưa cũng đột ngột nhỏ lại....
Tuy rằng mưa vẫn chưa hoàn toàn tạnh hẳn, nhưng ánh nắng cũng đã xé rách làn mây đen âm sầm, chiếu rọi xuống sân.
Cơn mưa rào hiếm thấy này, đến nhanh, đi cũng nhanh.
Góa phụ Liêu đè lên hai xác chết của Lý Phương Ngọc và Trần Đại Đồng.
Máu tươi và máu xác chết lẫn lộn với nhau, trong sân bốc đầy mùi máu tanh nồng.
“Trời tạo nghiệp còn được sống, tự tạo nghiệp, hết đường sống.” “Nó vốn có thể không cần phải chết, vợ nó, cũng có thể được xử theo luật pháp.”
Giọng nói của Trần mù cũng khàn đi, lão vuốt bỏ nước mưa trên mặt, rồi lại run rẩy lấy bật lửa và thuốc lá cuộn ra.
Thuốc còn đỡ, không bị ngấm quá nhiều nước, bật lửa thì tạch tạch tận mấy phát liền, vẫn không bật được lửa.
Cổ họng tôi nghẹn ứ như bị thứ gì chặn lại vậy, không thốt ra được lời nào...
Cũng vào lúc này, thân thể của góa phụ Liêu lại đột ngột động đậy một cái, tôi thất kinh, liền định đi nhặt la bàn!
Chị ta lại vụt ngửa mặt lên, bộ dạng dường như vô cùng đau đớn, sau đó thân người chị ta đột ngột căng cứng, tiếp đó thở ra một luồng hơi trắng...
Ngày đông, hơi thở của mỗi người thở ra đều thành hơi trắng, quá lạnh, hơi thở rất nhanh đều sẽ bị hóa thành hơi sương.
Chỉ có điều, thở luồng hơi kia ra xong, góa phụ Liêu lại bất động...
Chị ta, tắt thở rồi?
Tôi đã chạy đến bên mép sân, nhặt la bàn lên.
Chỉ có điều, cái luồng khí chèn ép kia dường như đã biến mất không còn nữa...
Tới lúc này tôi mới phát hiện, phía ngoài cổng còn có cả đám người đang đứng.
Bao gồm một chiếc xe cảnh sát, một số cảnh sát đang giơ súng ngắn, và cả Từ Thi Vũ với khuôn mặt thất sắc. Cô ta cũng đang giơ súng lên, hướng thẳng vào trong sân!
Tôi thậm chí còn chẳng biết bọn họ tới từ lúc nào...
Nhưng rõ ràng nhìn thần sắc của bọn họ, cái vẻ kinh sợ ấy, không giống như vừa mới tới...
“Thập Lục, đưa chú mượn bật lửa.” Trần mù bước đến trước mặt tôi, giơ tay, tôi vô thức mò bật lửa trong túi ra.
Trần mù cuối cùng cũng châm được điếu thuốc lá cuộn.
Lão rít mạnh một hơi, sau đó mới nói: “Tắt thở rồi, chấp niệm của xác sống không thay đổi được, vợ chồng nhà này tắt thở xong, nó cũng sẽ tắt thở.”
“Chỉ có điều, nó vẫn cứ là xác mẫu tử huyết sát, trời tối vẫn sẽ lại dậy hại người.”
“Mày vẫn cứ phải đưa nó lên núi trấn xác, nếu không, người trong thôn đều bị vạ lây, đàn ông sợ là chẳng thằng nào thoát được.”
Trần mù vừa nói vừa ho lẹc khẹc, cái kiểu ho sặc sụa ấy, cảm giác như đến phổi cũng sắp bị ho cả ra ngoài.
Tôi trịnh trọng gật đầu, trong đầu có rất nhiều nghi vấn, nhưng bây giờ chỉ có thể nén lại, đợi làm xong hết việc, thì đi hỏi Trần mù giải thích cặn kẽ hơn về vấn đề liên quan đến xác sống.
Bịch bịch bịch, Từ Thi Vũ cũng dẫn người vào trong sân.
Tôi thở dốc một hơi, bước đến trước mặt Từ Thi Vũ định nói chuyện.
Sắc mặt từ Thi Vũ cũng rất nhợt nhạt, cô ta khó khăn nói một câu: “Hiện trường chúng tôi sẽ dọn dẹp, xác chết của bà bầu này, cần an táng tại thôn Tiểu Liễu, lúc trước anh đã nói với tôi rồi, không vấn đề gì.”
“Ban nãy chúng tôi đều nhìn thấy rồi, gã đàn ông này cầm dao giết người, chết ngoài ý muốn, người đàn bà này cũng vậy...”
Tôi im lặng, sau đó quay người bước ra ngoài cổng.
Từ Thi Vũ đến từ sớm, tôi đã giải thích qua với cô ta về xác sống, bất kể cô ta tin cũng được, không tin cũng xong.
Nghe cô ta nói bọn họ đều nhìn thấy rồi, e rằng chính là nhìn thấy việc Trần Đại Đồng cầm dao đâm vào ngực giết góa phụ Liêu.
Ăn cơm người chết, thì quản chuyện của người chết, còn dương sai thì quản chuyện của người sống.
Hơn nữa người còn động đậy được, nói chuyện được, thì trong mắt dương sai, đương nhiên là một người còn sống.
Bị đâm chết xong, hai người còn lại chết ngoài ý muốn, đối với bọn họ, chính là một cách giải thích hợp lý.
Kể cả trong chuyện này cảm thấy còn có vấn đề khúc mắc, nhưng đã tận mắt nhìn thấy rồi.
Cho dù trên đời này rất nhiều lúc, chính mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thật...
Vị trí góa phụ Liêu trú, gần như đã tới tận cuối thôn.
Phía sau thôn chúng tôi tiếp giáp khá nhiều núi.
Trong đó núi đầu tiên ở sau thôn tên là núi Liễu, từ đỉnh núi ngẩng lên, còn phía sau thì cao thấp lên xuống, uốn lượn không ngừng.
Phía bên cũng có rất nhiều gò núi thấp.
Con sông Tiểu Liễu đó, thì là từ núi Liễu chảy ra, lượn qua cổng thôn, cuối cùng nhập vào bãi lau Liễu, sau đó lại tụ về sông Dương.
Trước đây khi chưa học Trạch kinh, tôi chẳng thấy núi Liễu có bất cứ chỗ nào đặc thù.
Nhưng bây giờ nhìn lại, núi Liễu này rõ ràng là một ngọn núi Lũng!
Sông Tiểu Liễu trước núi là tiểu Minh đường, tuy rằng không thêm quang được như đại Minh đường, nhưng là sông núi sánh bước.
Những gò núi thấp kia ở hai bên thì càng là Triều án!
Minh đường Triều án, trước huyệt bèn là nơi tụ khí, vị trí này của thôn Tiểu Liễu nằm ngay vị trí mà sinh khí của long mạch thoát ra ngoài, đúng là được lợi vô cùng!
.........,,,........
[Giải thích từ dịch giả]
Triều án: Một từ dùng trong phong thủy, Triều và Án đều chỉ núi non, trong đó núi lớn xa huyệt gọi là Triều, núi nhỏ gần huyệt gọi là Án.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất