Chương 196. TIỆC MỜI (Đầu tháng cầu KP)
[[ ]]
Tôi lúc này mới phát hiện, Từ Thi Vũ hóa ra cũng đi ra theo chúng tôi.
Về âm sanh tử, tôi và Trần mù Lưu Văn Tam cũng thường nhắc tới, nhưng đều là có chuyện gì nói chuyện đó.
Còn về sự ảnh hưởng của thân phận này, và cả mệnh cách của tôi.
Từ Thi Vũ cũng chẳng phải bạn bè của tôi, mà chẳng qua chỉ là cảnh sát có tiếp xúc qua vài lần.
Tôi không muốn nói với cô ta, bởi đây đích thực cũng là chuyện đau lòng của tôi.
Im lặng đi về phía trước một hồi, tôi mới trả lời một câu: “Bọn họ thích gọi như thế, gọi hơn hai mươi năm rồi, chẳng có ý nghĩa gì khác cả.”
Từ Thi Vũ được cái thông minh, cũng không hỏi thêm nữa.
Quá trình lên núi không gặp trắc trở gì, đến lưng chừng núi, rồi đào huyệt an táng góa phụ Liêu.
Bà nội tôi thì tương đối đau buồn, đứng ở trước mộ hồi lâu, nói rất nhiều chuyện vụn vặt.
Lời bà nói vừa có chút an ủi, lại vừa lẫn chút thở dài.
Đại khái là, chuyện này cũng chẳng phải chỉ có một mình Trần Đại Đồng sai, góa phụ Liêu biết gã là đàn ông có vợ, mà vẫn đi lại với gã, đấy cũng là cái sai.
Đặc biệt là sau khi đã đi sai đường, dính bầu rồi còn muốn sinh đứa bé, chị ta chắc chắn cũng từng có ý định, muốn bước chân vào nhà họ Trần.
Tới lúc đó, chuyện này cũng sẽ bị người trong thôn chỉ chỏ sau lưng.
Lý Phương Ngọc hành sự đúng là quá cực đoan, nhưng ả cũng là một điển hình của phụ nữ nông thôn.
Nếu như không tranh với góa phụ Liêu, không có thái độ cứng, thì cũng sẽ trở thành một người đàn bà đáng thương bị người thứ ba đuổi ra khỏi nhà.
Là đúng hay sai, thực sự không phân rõ được, cái kết cục này đối với ba người họ mà nói, đều rất thê lương.
Vợ chồng Trần Đại Đồng, Lý Phương Ngọc mất mạng, góa phụ Liêu cũng một xác hai mạng, tổng cộng chết mất bốn người.
Ngoài ra, đáng thương nhất vẫn là đứa bé con nhà họ Trần.
Bản thân Trần Đại Đồng cũng có con, nay thành không cha không mẹ, cũng chẳng biết tương lai phải làm sao để sống tiếp.
Cùng với bố mẹ già của nhà họ Trần, cũng chẳng còn chỗ dựa.
Nếu như là trước khi hạ táng, tôi chẳng dám để bà nội nói những lời này ra.
Góa phụ Liêu đã tắt thở không sai, nhưng sự hung hãn của huyết sát thì không giảm đi nửa phân, cũng may là bây giờ đã an táng vào huyệt nguồn long mạch.
Chứ nếu không, những lời này của bà nội chắc là sẽ khiến chị ta giết thêm mấy người nữa.
Mấy người dân thôn khiêng quan tài kia cùng với vợ họ vội vàng xuống núi trước.
Bà nội trước khi đi còn chỉ ba ngôi mộ ở bên cạnh bảo tôi xem, nói với tôi rằng, ba ngôi mộ này là xác dữ mà năm đó ông nội tôi từng trấn.
Lúc trước tôi cũng đã đoán ra được chuyện này, trong đầu hơi có vài phần cảm thụ.
Nay tôi mặc Đường phục, dùng những món âm khí của ông nội lúc sinh thời.
Cùng là lên núi Liễu, trấn xác dữ! Hai ông cháu coi như đi chung một con đường.
Trong vô tận, dường như tất cả vốn đều có định số.
Tôi cũng đứng trước mộ suy ngẫm rất lâu.
Chuyện này của góa phụ Liêu đúng thật chỉ được coi là một tiết mục xen kẽ, nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
Tôi cũng đã rất thận trọng rồi, lại còn có cả Trần mù và ngao sói ở bên giúp sức, mà vẫn mấy lần suýt chết.
Huyết sát đúng là không thể coi thường.
Ban đầu Lưu Văn Tam từng dặn tôi, hắc sát đã hoàn toàn hóa sát, lão bỏ nửa cái mạng vào mới có thể đối phó được một hai cái.
Chỉ cần là huyết sát, chạy xa được chừng nào hay chừng ấy, ngàn vạn lần đừng có mang tâm thế cầu may! Nếu không sẽ chết rất khó coi!
Tôi tuy chưa chết, rồi ngẫu nhiên thế nào mà trấn được góa phụ Liêu, nhưng góa phụ Liêu, vẫn cứ báo được thù...
Trong chuyện này, tôi không tin rằng hoàn toàn là trùng hợp...
Rất nhiều thứ đều là vật cực ắt phản, góa phụ Liêu dữ đến mức đó, không cho chị ta báo thù, long mạch sợ là cũng chẳng trấn áp nổi.
E rằng cũng là ông trời, khiến cho ba người bọn họ có kết cục như thế này.
Đây đồng thời cũng cho tôi một lời cảnh tỉnh.
Lần sau nhìn thấy huyết sát, đúng là không được thò đầu lên trước, một lần là may mắn, hai lần có thể là số đỏ, nhưng quá tam ba bận, chắc chắn sẽ bỏ mạng đấy....
Cuối cùng chúng tôi bốn người một ngao cùng xuống núi.
Trong thời gian này, Từ Thi Vũ tận mấy lần định hỏi tôi, nhưng tôi không hề tiếp chuyện cô ta.
Sau khi vào trong thôn, cô ta liền bảo với tôi cô ta về thành phố Nội Dương trước, nếu như tôi gặp phải rắc rối gì cần dương sai cảnh sát như cô ta giúp đỡ, thì vẫn có thể nhắn wechat hoặc gọi điện thoại.
Đối với sự việc ngày hôm nay, tôi lúc này mới bày tỏ lời cảm ơn với cô ta.
Sau khi Từ Thi Vũ rời đi, Trần mù còn nhìn chằm chằm bóng dáng cô ta tận mấy giây.
Lúc này, trên đường thôn đã trở nên vô cùng náo nhiệt, bày không ít bàn tiệc, không ít trẻ con đang chơi đùa trên đường.
Vẫn cứ có người nhìn tôi chỉ chỏ.
Đối với những lời bàn luận của bọn họ, tôi coi như vào tai nọ ra tai kia.
Bà nội thì mang bộ mặt sầm xì.
Bà nội đối với những lời đồn thổi vô căn cứ kia của dân thôn, thì chẳng có thái độ vui vẻ gì.
Nếu không trước đây cũng đã chẳng nói những lời rằng nhà thợ mổ lợn muốn chết, thì không chết không được rồi!
Về đến trong sân nhà tôi.
Vừa vào cổng, tôi liền ngó thấy trong sân có một người đang đứng.
Lưu Văn Tam mặc một bộ quần áo bông, trên lưng còn đeo một cuộn dây thừng, thắt lưng giắt trảm quỷ đao và mã tấu, trên vai còn có một cái túi vải nhỏ.
Thế này đồ hành nghề của người vớt xác đều đủ cả rồi!
Tôi thì lại ngẩn ra một cái, lập tức nhớ ra, tôi bận quá quên mất, còn chưa gọi điện cho Lưu Văn Tam kìa.
Lẽ nào là bà nội thông báo cho lão?
“Chú Văn Tam.” Tôi cất tiếng gọi một câu.
Lưu Văn Tam lúc này mới quay đầu lại, trên miệng lão còn đang cắn một điếu thuốc, sắc mặt cũng chẳng dễ nhìn lắm, trợn mắt nhìn tôi một cái.
“Thập Lục, cái thằng con nuôi mày làm thế là không được. Lại bắt đầu đủ lông đủ cánh rồi? Chú Văn Tam mày ở nhà chờ mày một ngày thêm một đêm, tính ra hôm nay cắt âm, còn tưởng mày quên mất giờ giấc, giờ giỏi rồi, gọi cả trăm cuộc mày đều không nghe, vẫn là chú hỏi Phùng Chí Vinh, mới biết mày đã đưa người về thôn rồi!”
“Lại đợi đến lúc xảy ra chuyện rồi, thì mới để chú Văn Tam mày đến cứu?!”
“Ở đây không như sông Dương, còn may lúc này chưa xảy ra chuyện gì, chứ không chú Văn Tam mày có phải thành đến nhặt xác cho mày không?”
Lưu Văn Tam bô lô ba la một tràng dài, khiến tôi nghe vừa cảm động vừa ngại.
Lúc trước tôi đúng là không muốn để lão dính dáng vào.
Nhưng bây giờ hết cách, vẫn phải nhờ lão đến vớt xác.
Vẫn may còn có bà nội dàn hòa, nói vào trong nhà ngồi tý đã, bà đi lấy ít rượu, uống cho ấm người.
Ngồi ở trong gian chính, Lưu Văn Tam hút liền mấy điếu thuốc, lại nốc tận mấy ly rượu.
Tôi mới đem chuyện tối qua và sáng nay ra kể, gãi gãi đầu xin lỗi lão, bảo không phải là tôi không nghe điện thoại, mà thực sự là không còn sức để ý.
Mặt Lưu Văn Tam ngay lập tức biến sắc, lão trợn mắt nhìn tôi, xong lại nhìn Trần mù một cái.
Thuốc rớt cả xuống đất rồi, mới thở dài một tiếng, lắc lắc đầu: “Trần mù, ông chẳng phải vẫn rất tuân thủ quy tắc sao? Huyết sát, mà cũng dám động vào?”
Trần mù không đáp lời, đối với chuyện này, cũng chẳng có giải thích hay ho gì ...
Tôi lại đem chuyện cần nhờ lão ra cổng thôn giúp vớt bố tôi lần nữa ra nói.
Lưu Văn Tam nheo mắt, rồi mới gật gật đầu, nói trời tối thì đi vớt.
Bà nội vào bếp làm cơm, bảo chúng tôi cứ ở nhà nghỉ ngơi.
Tôi do dự một chút, nói lúc này vẫn còn sớm.
Bảo bà nội nói cho tôi biết, lão góa trú ở chỗ nào, và còn thằng điên nhà họ Vương trú ở đâu, tôi đều phải qua ngó một chút.
Tôi cảm giác hai người bọn họ, là khả nghi nhất.
Bà nội do dự một lát, sau đó nói không thể để tôi đi một mình, thằng điên nhà họ Vương còn đỡ, lão góa thì từng theo bọn quân phiệt đi đánh trận đấy!
Đấy đích thực là liếm máu trên lưỡi đao!
Nhỡ mà lão có vấn đề gì thật, muốn hại mạng tôi, là tôi không thoát khỏi tay lão được!
Đúng vào lúc này, bên ngoài lại vọng lại tiếng gõ cửa.
Ngoảnh đầu ra nhìn, Trần Tiểu Bàn chạy vào trong, nó thở hồng hộc gọi một câu: “Anh Thập Lục, Lưu âm bà, thợ mộc Lưu mời hai người đi một chuyến! Nói là đặc biệt chuẩn bị cho hai người một bàn tiệc.”
............,,,............
Lời dịch giả: Tuần này cảm ơn yen82, khanhle1310, alexluong12 đã đẩy kim phiếu cho truyện, cảm ơn hoangjoe đã đề cử cho truyện. Hôm nay 1/10 mình bắt đầu đợt bạo chương cầu kp đầu tháng, mỗi ngày 4c, kéo dài từ 5-7 ngày tùy tình hình. Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ!