Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 197. TIỆC NGƯỜI CHẾT

Chương 197. TIỆC NGƯỜI CHẾT


Tim tôi đập hơi nhanh, nhìn sang bà nội.
Bà nội cũng lộ vẻ nghĩ ngợi.
Tôi kỳ thực không muốn đi, khả năng thợ mộc Lưu là hung thủ không lớn.
Không cần nghĩ nhiều cũng có thể biết được, đây chắc chắn là bữa tiệc Hồng Môn, làm gì có rượu tiệc ngon lành gì cho chúng tôi ăn?
Nói không chừng, lão còn mượn thằng con lão để gièm pha tôi, giống như tối hôm qua vậy.
Đối với tôi mà nói, hoàn toàn không cần thiết phải giơ mặt ra cho thợ mộc Lưu đánh.
Lúc này, Trần mù mở miệng nói một câu: “Thằng thợ mộc Lưu này tính gian xảo, người nếu như cũng tiểu nhân, không biết sẽ còn giở trò gì ở đâu nữa, Thập Lục mày phải nghĩ sẵn cách xử lý.”
Tôi nhay nhay đầu mày, cũng hiểu lời Trần mù nói.
Lúc này cũng mới lại nghĩ ra, nếu như tôi không tới, thợ mộc Lưu chắc chắn cũng sẽ có cớ để nói xấu với thôn, thọc gậy sau lưng tôi và bà nội.
Dù sao đây cũng là lễ tổ, coi như là lễ tổ của thôn Tiểu Liễu, chứ không phải chỉ là của mình nhà họ Lưu.
Nhưng có cách gì để xử lý thợ mộc Lưu đây? Dùng thuật phong thủy uy hiếp lão?
Việc này rõ ràng không thực tế, mà tôi cũng không muốn bị báo ứng, càng không muốn dùng loại thuật pháp này đi đối phó với người thường.
Tôi đang chuẩn bị dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang Lưu Văn Tam.
Thì một giọng nói hơi có chút cung kính từ bên cạnh vang lên.
“La tiên sinh, cho phép tôi nói một câu chứ?”
Tôi lúc này mới phản ứng lại, Phùng Khuất đang ngồi trên chiếc ghế xếp ở góc sân, cũng chẳng biết hắn ra khỏi phòng từ lúc nào.
Hắn hơi có chút rụt rè nhìn tôi.
Tôi trầm giọng nói: “Phùng quản gia, anh nói ra xem sao?”
Phùng Khuất lúc này mới hít sâu một hơi, nói: “La tiên sinh, cậu dù gì cũng là khách quý của nhà họ Phùng chúng tôi, tên thợ mộc Lưu định tới tìm cậu gây sự, chẳng ra sao cả, nếu cậu không tới, nó sẽ còn dùng cách khác để gây phiền phức cho cậu.”
“Tôi đi cùng với cậu, tối qua tôi cũng không nói rõ danh tính, hôm nay nếu như nó vẫn có mắt như mù, thì tôi sẽ phải dạy dỗ nó một trận.”
“Nhà họ Phùng ở thành phố Nội Dương này, vẫn có chút tiếng nói. Thằng con nó có làm ăn lớn đến đâu, cũng không thể lớn hơn nhà họ Phùng được.”
Tôi nghe xong ngược lại ngẩn cả ra.
Cùng lúc này, Lưu Văn Tam cũng gật gật đầu: “Thế này cũng được.”
Trần mù không mở lời cự tuyệt, bà nội cũng tỏ vẻ đồng tình.
Trần Tiểu Bàn ngơ ngơ đứng ở giữa sân, đần người luôn.
Lẩm bẩm nói: “Nhà họ Phùng? Nhà họ Phùng thổ hoàng đế? Anh Thập Lục, anh đúng là cũng có thể diện quá, đã là khách quý của nhà họ Phùng rồi cơ.” Tôi cũng định thần lại, cười cười không giải thích gì nhiều.
Hỏi Trần Tiểu Bàn lúc nào bắt đầu ăn tiệc, đến giờ chúng tôi sẽ qua.
Trần Tiểu Bàn nói với tôi, sáu giờ bắt đầu, lúc này ở trong thôn đã bắt đầu lễ tổ rồi, nó hỏi chúng tôi có đi qua xem không.
Tôi lắc đầu nói lễ tổ thì thôi, năm nào chả có.
Sau khi Trần Tiểu Bàn rời đi, chúng tôi cũng nghỉ ngơi một lúc.
Lúc này đã là năm rưỡi rồi, chẳng mấy chốc mà đến sáu giờ, tôi cũng nén ý định đi xem lão góa và thằng điên nhà họ Vương xuống.
Lưu Văn Tam cố nhịn không uống thêm rượu, nói là đi uống rượu tiệc, chắc chắn không kém vào đâu được.
Trần mù thì lại đánh tiếng với bà nội tôi, cho ngao sói đi bắt gà ăn.
Bà nội thì lục bộ Đường phục của ông nội ra cho tôi mặc.
Lúc trước ở trong nhà góa phụ Liêu, tôi bị chỉnh cho vô cùng nhếch nhác, lại còn lên xuống núi hai bận, bộ Đường phục nhà họ Phùng tặng đã chẳng còn nhìn nổi nữa.
Tôi vốn không muốn mặc, dù sao đấy cũng là tưởng niệm cuối cùng của bà nội.
Bà nội lại bảo tôi rằng, bà nhìn thấy tôi, thì cảm giác giống như nhìn thấy ông nội tôi hồi còn trẻ vậy.
Nếu tôi đã kế thừa bát cơm của ông, thì cũng nên mặc bộ Đường phục của ông.
Như thế sẽ không còn là bà đỡ âm linh đơn thuần nữa, mà là Âm thuật tiên sinh La Thập Lục! Bà nội cũng thấy có cái chữ ‘bà’ kèm theo, cứ cảm giác thiếu mất chút chí khí nam nhi.
Tôi không từ chối nữa.
Đúng là mặc bộ Đường phục của ông nội lên người, cho tôi một cảm giác xúc động khác thường.
Hơn nữa tôi còn phát hiện, trên bộ Đường phục này còn có thiết kế khác!
Mặt trong có hai chiếc túi không hề nhỏ, một cái hóa ra có thể đủ để cất Trạch kinh và Âm sinh cửu thuật, cái còn lại thì để Định la bàn, thậm chí phía trong còn có dây buộc, có thể để không ít món đồ nhỏ.
Ngoài ra, trên ống tay áo còn có bút tích của hai mươi bốn hướng núi thiên can địa chi, chất vải của bộ Đường phục này cũng không phải loại thường, sờ lên cảm giác thực rất mạnh mẽ.
Tôi thử một chút, những thứ có thể đem theo đều cất lên người, Đường phục cũng rất vừa người, không hề cồng kềnh!
Đương nhiên, Kim toán bàn quá lớn, đúng là không đem theo được.
Tôi dây dưa mất một lúc thế này, đã gần đến sáu giờ.
Ngoài trời đã hơi có chút tối lại, chúng tôi từ trong nhà đi ra, hướng về phía nhà họ Lưu.
Trên đường thôn bên ngoài nhà họ Lưu, bày đầy bàn tròn lớn, gần như đều ngồi kín người.
Trên đầu nhất có dựng một khán đài, bên trên treo đèn kết hoa, bật các bài nhạc thịnh hành, còn có treo một tấm băng rôn.
“Chúc mừng Lưu Hiển Hách nhà họ Lưu của thôn ta công thành danh toại, về thôn làm lễ tế tổ!”
Phía bên dưới khán đài có một cái bàn trống không người, thợ mộc Lưu mặc một chiếc áo lông vũ màu đỏ đậm ngồi bên cạnh, giống như đang đợi ai đó vậy.
Chúng tôi đi đến trước cổng nhà họ Lưu, thợ mộc Lưu liền ngẩng đầu lên bước về phía chúng tôi.
Trong chớp mắt, lão đã bước đến trước mặt chúng tôi.
Có điều sắc mặt trông tương đối bình thản, không nhìn ra là vui hay buồn, lão làm một động tác mời, cũng chẳng mở mồm.
Hướng mà lão mời, chính là cái bàn tròn không có ai ngồi kia.
Sắc mặt bà nội không dễ nhìn chút nào, tôi cũng nhíu chặt mày.
Quả nhiên chẳng phải là một bữa tiệc hay ho gì.
Những bàn tiệc khác đều được phủ khăn trải bàn màu trắng, duy chỉ có chiếc bàn này của chúng tôi, là dùng khăn trắng viền đen.
Ngoài ra, trên bàn tuy có đặt tám đĩa đồ ăn, nhìn từ xa, giống như là đồ ăn nguội được bày sẵn.
Nhưng trên thực tế, trong đĩa đặt toàn là hương bị cắt nhỏ, nến đỏ, tiền giấy, nguyên bảo, cục sáp, cơm nửa sống nửa chín, thịt ba chỉ trần qua nước, và gà sống đã vặt lông.
Bàn tiệc này không phải bày cho người sống! Bên trên toàn là đồ ăn cho quỷ.
Lưu Văn Tam đập mạnh tay xuống bàn, lập tức tím hết cả mặt.
Trần mù thì lại nói một câu: “Lưu Văn Tam, bình tĩnh một chút, quản gia nhà họ Phùng ở đây, xem chúng nó giở trò gì trước đã.”
Lưu Văn Tam hừ một tiếng, cũng không mở mồm nữa.
Phùng Khuất thì nhìn chằm chằm lên trên bàn, sau đó lại gọi điện thoại, giọng của hắn rất nhỏ, tốc độ nói rất nhanh, không biết là đang nói gì.
Mấy phút sau, từ chỗ cổng nhà thợ mộc Lưu lại có mấy người đi ra.
Mấy người này đều là người nhà họ Lưu, vây quanh thợ mộc Lưu, cùng với một gã đàn ông trẻ tầm trên dưới ba mươi tuổi đi bên cạnh.
Gã mặc vest đi giày da, nhìn trông bộ dạng khá đường hoàng, có điều đợi lúc đi tới cạnh chúng tôi, tôi mới chú ý đến, tướng mặt của gã không tốt lắm.
Mày gãy môi mỏng, xương gò má cao, đầu mũi lại tương đối lớn.
Đầu mũi lớn, là Cung tiền tài dày dặn, có thể hút tài.
Nhưng ngoài mày gãy, đầu mày của hắn gần như lại mọc liền vào nhau, hơi có chút giống như mày chữ Nhất.
Đã thế hai bên đuôi mày lại không dài, nên mới hình thành mày gãy.
Tuy rằng rất dễ nhận dạng, nhưng trong tướng mặt, đây gọi là đầu mày giao liên.
Đầu mày giao liên, có tính tự phụ xoắn xuýt, bụng dạ không rộng rãi, mẫn cảm đa nghi, hay trả thù cá nhân.
Tôi nhận ra, kẻ này chính là con trai của thợ mộc Lưu, Lưu Hiển Hách!
.........,,,........
Giải thích của dịch giả:
Tiệc Hồng Môn ( Hồng Môn Yến ) : Năm 206 trước công nguyên, Lư Bang vượt ải diệt Tần trước, đóng quân Hàm Dương, phái binh thủ ải Hàm Cốc, để ngăn Hạng Vũ tiến quân. Hạng Vũ dẫn 40 vạn quân tới phá ải Hàm Cốc, tiến đóng Hồng Môn (nay thuộc Lâm Đồng-Thiểm Tây), chuẩn bị tấn công Lưu Bang. Lưu Bang vì thực lực chênh lệch, theo kiến nghị của Trương Lương, kết giao với thúc phụ của Hạng Vũ là Hạng Bá, nhờ y hòa giải, làm kế hoãn binh, đồng thời đích thân tới Hồng Môn gặp Hạng Vũ. Trong bữa tiệc, mưu sự của Hạng Vũ là Phạm Tăng lệnh cho Hạng Trang múa kiếm định hành thích Lưu Bang. Hạng Bá đứng ra ngăn cản mới giúp Lưu Bang trốn thoát. Bữa tiệc này được sử sách gọi là Tiệc Hồng Môn ( Hồng Môn Yến ), dùng để chỉ bữa tiệc che dấu âm mưu ám sát khách mời.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất