Chương 232. GÁNH HỌA
[[ ]]
Rất nhanh, chúng tôi đã về đến bên ngoài đập Giang Đê.
Lúc này có đám đông đang vây quanh một chỗ, đầu người chen chúc, thậm chí còn có một bóng đèn cao áp chiếu sáng trưng cả khu vực này.
Những người vây quanh kia, rõ ràng đều mặc đồ bảo hộ công trình, là những công nhân xây dựng từ đường cạnh sông.
Còn có không ít người nhà họ Phùng, sắc mặt bọn họ đều không dễ nhìn cho lắm.
Khi chúng tôi xuống xe xong, mặt tôi cũng biến sắc.
Vị trí này là chỗ lúc trước xưởng trưởng Châu đỗ xe, thứ những người này vây quanh, hóa ra là một chiếc xe đã bị cháy gần như chỉ còn lại khung xe.
Phần nền đất bên dưới đã bị thiêu cháy đến mức nứt toác ra. Đen xì xì đúng là khiến người ta kinh hãi.
Mấy người bảo vệ tôi và Phùng Chí Vinh, đến phía trước xe, những người còn lại lùi ra thành một lối đi.
Trên trán xưởng trưởng Châu mồ hôi liên tục rỉ ra từng giọt to đùng, mí mắt gã giật điên cuồng.
Tôi không nói lời nào, giờ mới biết tướng mặt của xưởng trưởng Châu đại biểu cho điều gì.
Càng nghĩ lại càng thấy sợ, nếu như ban nãy để xưởng trưởng Châu lái xe, e rằng chúng tôi đều phải gặp họa.
Phùng Chí Vinh lúc này mới lạnh giọng nói: “Chiếc xe này của anh bị người ta động chân tay vào rồi, ban nãy lúc phát nổ, liên lụy khiến mấy người nhà họ Phùng chúng tôi bị thương, thương tích còn rất nghiêm trọng!”
“Xưởng trưởng Châu, bọn họ coi như thay anh gánh họa, anh nói lời giải thích này anh có nên đưa ra không? Phùng Chí Vinh tôi, có gây khó dễ cho anh không?”
Sắc mặt của xưởng trưởng Châu càng trắng nhợt hơn, trong mắt gã cũng có vài phần sợ hãi của việc thoát chết, rồi mới khàn giọng mở miệng đáp: “Phùng gia chủ, rồi tôi sẽ giải thích, mấy người anh em nhà họ Phùng gặp chuyện kia, tiền thuốc men tôi lo, tiền bồi thường tôi chi, còn về đứa động tay chân muốn lấy mạng tôi này, tôi chắc chắn sẽ lôi chúng nó ra, tới lúc đó, tôi sẽ thông báo cho nhà họ Phùng, để nhà họ Phùng cùng tới đòi lời giải thích.”
Phùng Chí Vinh mới gật gật đầu. Những người khác nhà họ Phùng rõ ràng cũng dịu đi vài phần, hiển nhiên là tương đối vừa ý với câu trả lời của xưởng trưởng Châu.
Cầu tàu bên cạnh, vọng lại tiếng kêu của Lưu Văn Tam, gọi tôi qua.
Tôi lại lập tức quay người, bước lên trên cầu tàu ở cạnh.
Xưởng trưởng Châu và Phùng Chí Vinh, vả cả một số người của nhà họ Phùng đều theo sát phía sau tôi.
Phía rìa gần cầu tàu, thuyền vớt xác đỗ vững vàng sát với bờ, Lưu Văn Tam đã bê một bức tượng đen xì xì đầy vết gỉ sét lên, đặt dưới đất.
Ánh trăng chiếu rọi lên trên nó, vẻ bề ngoài lạnh lẽo, chẳng phải chính là quỷ nước sao?!
Tuy rằng làm bằng sắt, nhưng hình dáng nó rõ nét, đặc biệt là phần đầu chỉ có thể nói là giống y như thật, sống mũi tẹt lún, đôi mắt tròn đến mức gần như lồi ra, khuôn mặt lại rất nhỏ, đường nét đại khái kiểu má hóp mồm nhọn, xương gò má đẩy lên rất cao, lông mày nhọn hoắt!
ở thắt lưng con quỷ nước này, còn có một sợi xích sắt được đúc thẳng lên trên, quấn chắc nịch lấy nó, đầu kia của sợi xích thì bị trảm quỷ đao chặt đứt, vết cắt rất phẳng.
Lưu Văn Tam không chỉ lôi lên một pho tượng “trấn vật”.
Trên thuyền còn có mấy pho tượng nữa, thậm chí còn có một đoạn xích sắt.
Lão lúc này rõ ràng đã mệt phờ, trên cánh tay gân xanh vẫn cứ nổi gồ lên, còn run rẩy một cách mất kiểm soát.
“Thập Lục, mày xem xem có đủ không, nếu không đủ, đợi nghỉ ngơi một đêm, rồi chú Văn Tam lại xuống vớt tiếp.” Lưu Văn Tam lau trán một phát, cũng chẳng biết đấy là mồ hôi hay là nước sông nữa.
“Đủ rồi chú Văn Tam.” Tôi hít sâu một hơi trả lời, ngồi xổm xuống cúi đầu nhìn bức tượng.
Lúc này Phùng Chí Vinh cũng gọi: “Đều lên thuyền, bê mấy cục sắt này xuống! Kiếm chiếc xe chở về nhà chính!”
Tiếp đấy ông ta lại nói với tôi, rằng tốt nhất cứ về khu nhà họ Phùng trước đã, bây giờ đêm khuya rồi, tôi lại vừa xuất viện, Lưu Văn Tam cũng sắp mệt đứt hơi rồi, lang thang ở ngoài, sợ sẽ gặp nguy hiểm ngoài tầm kiểm soát.
Tôi cũng gật gật đầu.
Phùng Chí Vinh nói không phải không có lý, bất kể là nguy hiểm ẩn núp quanh người xưởng trưởng Châu, hay là Lý Đức Hiền vốn dĩ đã ở thế đối đầu với nhà họ Phùng, đều cần ngàn vạn lần cẩn trọng.
Người nhà họ Phùng bắt đầu bê đồ, Lưu Văn Tam cũng mò trong túi ra một chai Nhị Oa Đầu nhấp hai ngụm, châm một điếu thuốc rồi lên chiếc xe được Phùng Chí Vinh sắp xếp.
Trước khi lên xe, tôi còn nhìn vọng ra chỗ từ đường đang được xây dựng một cái, lại hỏi Phùng Chí Vinh, từ đường này có sắp xếp gì đặc thù không?
Phùng Chí Vinh giải thích với tôi, nói rằng từ đường xây ba tầng, dù gì cũng phải đặt đến cả ngàn xác chết, mỗi một cái xác cũng đều cần một bài vị và quan tài độc lập, thi công vẫn phải cần một thời gian dài, nhưng cũng chẳng có sắp xếp đặc thù gì, vì ông ta cũng chẳng hiểu, thợ xây cũng không rõ đường lối trong chuyện này.”
Lúc này, ánh mắt Phùng Chí Vinh rõ ràng có chút sáng rực lên nhìn tôi.
Nói thật lúc trước tôi cũng chẳng nghĩ đến những thứ chi tiết như thế này, chỉ là ông nội tôi nói lấy vạn nhà làm nhà, vớt ngàn xác lên thờ cúng, chỉ cho tôi phương án giải quyết.
Nhưng bây giờ, tôi hoàn toàn là nhìn thấy những trấn vật được vớt lên này, mới có thêm một số ý tưởng khác.
Trấn xác phá sát là phương pháp xử lý nhắm vào trâu sắt, nhưng trấn vật của sông Dương lộ ra, đại biểu cho việc con sông này cũng có tai họa, vẫn còn chưa biết đây có phải là phản ứng liên đới do trâu sắt gây ra hay không.
Nếu như việc xây từ đường này, đồng thời cũng có tác dụng trấn sông, hoặc giả sẽ có thể lại nâng phong thủy của đập sông Dương lên một tầm cao mới, cũng chưa chắc đã không được!
Dù gì cả vạn nhà này đều đồng ý tới thờ cúng xác chết, tặng lại cơ duyên may mắn lớn cho họ, cũng là nhân quả liên quan.
Nghĩ xong, tôi bảo với Phùng Chí Vinh từ đường cứ xây theo kế hoạch, tôi sẽ suy nghĩ để thêm một số thứ vào trong đó, hoặc giả sẽ có lợi cho toàn thành phố Nội Dương. Phùng Chí Vinh gật đầu lia lịa, có điều ông ta cũng không đề nghị nói nhà họ Phùng muốn được hưởng gì.
Đường đường là thổ hoàng đế sông Dương, vẫn biết tiến lùi có chừng mực, đứng trước đại thị phi, không hề có chút tư lợi nào.
Trước khi lên xe, tôi cũng nói chuyện đơn giản đôi câu với xưởng trưởng Châu, chung quy là bảo gã chú ý an toàn, cẩn thận là trên hết.
Sau đó mới ai đi đường nấy.
Đến nhà họ Phùng xong, đêm đã rất khuya rồi, gần như đã đến một hai giờ sáng.
Bà nội tôi đã đi ngủ từ lâu, ý của Phùng Chí Vinh cũng là đợi ngày mai nghỉ ngơi xong thì gặp mặt.
Ông ta sắp xếp phòng cho tôi, Lưu Văn Tam thì ở ngay cạnh phòng tôi.
Sau khi tôi vào phòng, thì lại là lần hiếm có không cảm thấy mệt nhọc gì lắm.
Mà ngược lại còn rất tỉnh táo, ý tưởng rất nhiều, đây sợ là do nằm viện lâu quá, tôi đã có sự kháng cự với cuộc sống chỉ nằm trên giường một cách máy móc kia rồi.
Thậm chí tôi còn không muốn nằm lên giường, mà ngồi xuống bàn ở cạnh giường, lôi Trạch kinh ra lật xem cả nửa buổi, đại khái cũng là xem thêm nội dung của các chương liên quan đến trấn vật. Bản thân tôi đã đọc hết Trạch kinh tận mấy lượt rồi, chỉ là vẫn còn chưa lý giải thấu đáo thôi, rất nhiều nội dung đều có chút ấn tượng.
Sau khi trong lòng có sự tính toán, tôi mới lên giường đi ngủ.
Lúc này cũng đủ buồn ngủ rồi, tôi chìm sâu vào giấc ngủ.
Lần này tôi không nằm mơ, nhưng lại cảm thấy trong phòng có chút ngột ngạt, lạnh buốt, bên tai còn cứ nghe thấy tiếng tí tách tí tách, giống như đường ống nước bị rò, nước rớt xuống đất vậy.
Cùi tay cứ lúc lại bị người ta chọc chọc một cái, bất thình lình có người gọi.
“La Thập Lục, tỉnh dậy.”
“Tỉnh dậy nhanh.”
Tôi muốn mở mắt ra, nhưng kiểu gì cũng không mở ra được...