Chương 233. TƯỚNG RỒNG ÂM DƯƠNG
[[ ]]
Trong thời gian này, tôi giãy giụa tận mấy lần, thậm chí còn có một lần đã tỉnh lại được rồi, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một người đàn bà mặt trắng bệch không chút máu ngồi ở bên giường, trợn tròn con mắt nhìn tôi.
Lúc đó tôi sợ đến mức tim sắp nhảy khỏi lồng ngực, bất ngờ định ngồi dậy.
Kết quả tôi mới dậy được một nửa, thì sau lưng giống như có một đôi tay, kéo tôi xuống lại, mí mắt giống như đeo chì vậy, cứ thế ép tôi nhắm mắt lại...
Ngày hôm sau trời sáng bảnh mắt tôi mới tỉnh lại, cả người trống rỗng, cái cảm giác sợ hãi bất lực ấy vẫn còn vương lại.
Vụt hít hai hơi thật sâu, tôi mới coi như hồi người lại.
Cái kiểu bóng đè này... Đè cho tôi đến khổ...
Tôi còn tưởng là mình không nằm mơ cơ, không ngờ lại là mơ kiểu ghê người thế này.
Hồi nhỏ tôi rất hay bị bóng đè, giai đoạn thường xuyên nhất, là đợt mà nhà thằng thợ mổ lợn vừa mới chết. Đối với giấc mơ kiểu này, tôi nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ.
Sau khi rời khỏi giường đánh răng rửa mặt một lát, tôi mới coi như hoàn toàn tỉnh táo.
Tôi đẩy cửa bước ra, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, ánh nắng chói chang. Bên cạnh cửa phòng, Phùng Khuất hóa ra đang cung kính đứng đó, còn lên tiếng chào hỏi tôi.
“La tiên sinh, gia chủ và Lưu âm bà, đang ở nhà chính đợi cậu rồi.”
Vết thương trên mặt hắn đã lành hẳn, không biết tại sao, nhìn thấy Phùng Khuất tôi lại cảm thấy có vài phần thân thiết. Sợ là vì lúc ở thôn Tiểu Liễu hắn cũng coi như vào sinh ra tử với chúng tôi một lần.
“Rồi, tôi qua ngay bây giờ.” Tôi đang chuẩn bị bước chân đi, trong lòng cũng hơi trầm ngâm một chút, rồi lại quay người về lấy rương gỗ đeo lên lưng.
Gặp nhiều chuyện rồi, ở đây cũng không phải là nhà tôi, tôi nhớ lại lời dặn dò của Trần mù dành cho tôi khi đó, còn cả việc rương gỗ của tôi từng để lại ở nhà họ Cố, kết quả suýt nữa thì gặp chuyện, từ đó về sau nếu không phải là nơi vạn lần an toàn, là tôi quyết không để nó rời khỏi người!
Phùng Khuất vốn định đến giúp tôi, nhưng tôi liền từ chối, chỉ là dùng một bên vai trái để đeo, vai phải không cần dùng sức, nên không sao cả.
Đến phòng tiếp khách gian chính của hậu viện nhà họ Phùng.
Trên chiếc bàn gỗ mộc vuông vức được điêu khắc bát tiên, bày đầy các món ăn vừa tinh tế nhưng cũng không kém phần xa hoa.
Bà nội tôi đang nói chuyện với Phùng Chí Vinh, Lưu Văn Tam thì ngồi một bên vừa nhâm nhi rượu, vừa thong thả nhắm đồ, Hà Thái Nhi cũng đang ăn.
Đêm hôm qua chúng tôi ra bên bờ sông Dương, không đưa Hà Thái Nhi theo, bà ta thu dọn đồ của tôi xong liền qua nhà họ Phùng luôn, cũng là để báo bình an với bà nội tôi.
Tôi vừa vào trong, bà nội đã vui mừng đứng dậy, ra đỡ tôi ngồi xuống bên bàn.
Nếp nhăn trên khuôn đầy mặt vui mừng của bà nội cũng giãn ra rất nhiều, nói tôi không sao là tốt quá rồi, ông nội tôi hiển linh, bố tôi cũng đang phù hộ tôi.
Nhìn thấy trạng thái tinh thần của bà nội tốt thế này, trong lòng tôi cũng rất mừng.
Hà Thái Nhi thì bảo tôi ngồi xuống ăn chút đồ ăn.
Bà ta còn có chút trách móc nhìn tôi, nói đêm qua tôi không nên đi theo Lưu Văn Tam đến đêm muộn như thế, sao lão cứ vớt xác, là tôi lại phải đỡ âm linh?
Bà ta đã chửi Lưu Văn Tam cả một buổi sáng rồi.
Tôi liên tục cười khổ, nói đây cũng không hoàn toàn là ý của Lưu Văn Tam, dù gì chúng tôi cũng tiếp xúc mấy lần với xưởng trưởng Châu rồi, con người gã cũng không tồi.
Phùng Chí Vinh thì múc cho tôi một bát cháo, rõ ràng nhà họ Phùng cũng rất có tâm, trong bát cháo này tôi đều có thể ngửi thấy mùi xương ống lợn thơm lừng.
Ăn hết hai bát cháo, cũng ăn không ít đồ ăn, cái mồm nhạt toẹt cuối cùng cũng được nếm mùi vị.
Phùng Chí Vinh lúc này mới mở miệng nói: “La tiên sinh, chuyện thượng du sông Dương có lũ, tôi đã cho người đi hỏi rõ rồi.”
Tôi buông bát đũa xuống, trịnh trọng nhìn sang Phùng Chí Vinh.
“Chỗ có lũ không phải là sông Dương, sông Dương tuy là sông lớn, nhưng bên trên đầu nguồn của nó, còn có một con sông mẹ lớn hơn khác, Huyền Hà.”
“Huyền Hà chảy ngang, sông Dương coi như là một nhánh được nó phân ra, dạo gần đây là Huyền Hà đang có lũ lụt, lượng nước lớn hơn những năm trước.”
“Có điều chắc không cần quá lo lắng, mọi năm Huyền Hà đều có lũ, sông nhánh chắc không bị ảnh hưởng quá nhiều.” Trong lời nói của Phùng Chí Vinh cũng không có nhiều lo lắng.
Mày tôi nhíu chặt lại, lẩm bẩm: “Huyền Hà chảy ngang. Phùng gia chủ, ông đưa cho tôi một tấm bản đồ đi.” Phùng Chí Vinh nhìn Phùng Khuất một cái, ông ta cũng chẳng mở miệng nói lời nào.
Phùng Khuất lập tức chạy về hướng một căn phòng ở góc khác của hậu viện.
Chưa tới hai phút, hắn đã từ trong phòng đi ra, ôm một cuộn bản đồ, đưa đến trước mặt tôi.
“La tiên sinh cậu xem cái này có dùng được không, không được thì cậu nói yêu cầu ra, tôi đi tìm.”
Phùng Chí Vinh cũng bảo với tôi, thư phòng của ông ta đều luôn có bản đồ của tỉnh.
Tôi mở ra xem, tấm bản đồ này đã rất rõ nét rồi, tôi nhìn một cái là tìm thấy sông Dương.
Thuận theo đó nhìn lên trên, liền thấy một đoạn lưu vực sông Huyền Hà, một đường vẽ màu xanh lam uốn lượn ngoằn ngoèo, sông Dương so với Huyền Hà, nhỏ đến đáng thương, đích thực chỉ là một đoạn sông được phân nhánh ra.
Có điều cuối cùng nhìn bản đồ, sông Dương tuy rằng ở thành phố Nội Dương có một đoạn lưu vực bị phân tán thành Chi long nhỏ hơn nữa, nhưng xuống tiếp bên dưới, thì dòng chạy lại hội tụ lại, cuối cùng vẫn cứ nhập vào đoạn dưới của Huyền Hà.
Nước sông chảy về đông, rồi vẫn cứ quy về với sông mẹ.
Căn cứ theo phương vị trên bản đồ, tôi lấy Định la bàn ra xem, rồi nói với Phùng Chí Vinh, việc này cũng không thể xem nhẹ được, ngư dân quanh năm sống với sóng nước, chắc chắn sẽ có điềm báo, nếu không cũng đã không lo lắng như thế, hơn nữa trâu sắt dưới sông cũng rất nguy hiểm, còn cả điềm báo của đám trấn vật kia nữa, lũ lụt lần này sợ là sẽ ảnh hưởng đến sông Dương thật.
Trong lúc nói, mí mắt tôi cũng cứ giật điên cuồng.
Im lặng hồi lâu, tôi mới nói tiếp từng câu từng chữ một: “Vị Kham dư đại sư kia, là người có bản lĩnh thực sự, tôi cảm giác ông ta khả năng cũng đã tính được dòng chảy lũ, lại càng cảm giác, khi lũ lụt vào đến sông Dương, sợ rằng cũng chính là lúc trâu sắt đâm vào đập.”
“Lúc này trâu sắt đã nổi lên một nửa, thời gian dài như vậy, chắc là xác nổi cũng đã tới gần hết rồi.” Tôi vừa dứt lời, mặt Phùng Chí Vinh đã thất kinh một phát.
Lưu Văn Tam cũng đặt bát đũa xuống, lão gật gật đầu: “Hôm qua vớt xác với trấn vật dưới đáy sông, gần như không còn nhìn thấy xác nổi với chết đổ khác nữa, chắc là đều tụ tập hết về chỗ bên phía đập, nếu như không phải bị xích sắt quấn lấy, vợ xưởng trưởng Châu sợ là cũng sẽ qua đó rồi.”
Sắc mặt của Phùng Chí Vinh càng khó coi hơn.
Ông ta rất bất an nói: “La tiên sinh, vậy cậu có dự đoán được là lúc nào không? Phải đẩy nhanh tốc độ thi công, cụ thể lúc nào vớt xác? Còn cần bố trí gì nữa không?” Tôi cũng nhìn sang Lưu Văn Tam, hỏi lão tình trạng người vớt xác.
Lưu Văn Tam nói cần liên lạc thì đều đã liên lạc rồi, nếu như định động thủ, thì đêm nay có thể bắt đầu vớt xác luôn, chỉ có điều từ đường chưa xây xong, vớt lên rồi thì đặt ở đâu, chắc chắn phải nghĩ sẵn, nhỡ mà phương pháp lấy vạn nhà làm nhà này có thiếu sót gì thì làm sao, dù gì đấy bét nhất chắc chắn cũng đều là hắc sát cả.
Tôi hít sâu một hơi, nói tôi có cách, đợi lúc nữa lại ra đập Giang Đê một chuyến là được.
Có điều trước đó, tôi phải xem xem mấy thứ “trấn vật” kia đã.
Phùng Chí Vinh đứng dậy dẫn đường, bà nội tôi cũng chẳng nói gì, liền đi theo cạnh tôi.
Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi cũng theo sau.
Đến tiền viện nhà họ Phùng, ngoài những người nhà họ Phùng đang bận rộn qua lại ra.
Thì ở giữa tiền viện có đặt tầm bảy pho tượng quỷ nước đúc bằng sắt, và còn cả một đoạn xích sắt.
Dưới ánh nắng chiếu rọi, khối sắt ánh lên sắc lạnh, tôi cảm thấy đám tượng quỷ nước này giống như sống thật vậy, con ngươi lồi ra như đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi đi tới phía trước một pho tượng, nhìn từ đầu đến chân, đều chẳng nhìn ra vấn đề gì cả.
Bề mặt tuy đã gỉ sét, nhưng chỉnh thể vẫn trơn nhẵn.
Chỉ có điều tôi lại phát hiện, những bức tượng quỷ nước này, thân thể đều cùng một động tác, nhưng dáng tay lại không giống nhau...
Mí mắt tôi giật điên cuồng, vô thức ngồi xổm xuống, dùng sức đẩy ngã luôn một bức tượng quỷ nước ra.
Nhìn chằm chằm vào phần đế của nó. Quả nhiên, vấn đề nằm ở trên phần đế!
Trên pho tượng quỷ nước mà tôi đẩy ngã này, có khắc một chữ Sửu!
Lập tức, tôi liền đi đẩy ngã các tượng quỷ nước còn lại. Lưu Văn Tam cũng nhìn ra có vấn đề, vội lên trước giúp tôi.
Tất cả các trấn vật quỷ nước đều bị đẩy lật ra, phía đế lần lượt có các chữ.
“Hợi, Cấn, Bính, Đinh, Tân, Dậu...”
Mặt tôi đã biến sắc, trong đầu nổi lên một suy đoán.
Rùng mình một cái, lông trên mu bàn tay đều dựng ngược cả lên, tôi càng vô cùng bất an, lẩm bẩm nói: “Chú Văn Tam... Sợ là chúng ta gây họa rồi...”