Chương 235. TRẢ VỀ CHỖ CŨ
[[ ]]
Thời gian trôi qua chừng một tiếng đồng hồ.
Lưu Văn Tam mới gọi tôi lên thuyền, lúc này trên thuyền còn có bảy người nữa, trong số đó hóa ra có cả Phùng Bảo và Phùng Quân, năm người còn lại cũng đều to con vạm vỡ, nhìn trông đúng là có dáng cao thủ.
Trên người bọn họ đều đeo bình dưỡng khí và mặt nạ lặn chuyên dụng.
Đương nhiên, Lưu Văn Tam cũng chuẩn bị cho tôi một bộ.
Tôi cũng đeo bình dưỡng khí lên, mặt nạ dưỡng khí thì đeo ở cổ, sau đó Lưu Văn Tam mới nói với tôi, bảy người nhà họ Phùng này sẽ đem mấy món trấn vật cùng xuống sông.
Đợi sau khi tới đáy sông, trấn vật lão lấy ở đâu, thì trả về lại đấy.
Còn chuyện cụ thể cái nào đặt ở vị trí nào, thì phải nhờ tôi chỉ điểm.
Lão thì phụ trách chú ý canh chừng để tránh nguy hiểm. Đáy sông này cũng chẳng yên ổn mấy đâu, ban nãy lão phảng phất còn nhìn thấy trên đầu con trâu sắt có thứ gì đó, nói không chừng lại là đám “súc sinh” kia.
Việc này ngược lại khiến tôi thở phào, Lưu Văn Tam chú ý đến rồi, hơn nữa còn đã có sắp xếp, thì không cần tôi phải nhắc nữa.
Hà Thái Nhi không theo chúng tôi lên thuyền.
Dù sao bà ta cũng chỉ là phận đàn bà, đối mặt với những nguy hiểm tiềm ẩn kiểu này, vẫn tương đối phiền phức.
Lưu Văn Tam lái thuyền, tôi cũng bảo mấy người Phùng Bảo và Phùng Quân cầm trấn vật lên, do dưới đáy sông không có cách gì nói chuyện, nên tôi đặc biệt ghi nhớ trấn vật trong tay mỗi người đều khắc chữ nào, và còn nói chuyện với bọn họ dùng con số từ một đến bảy để thay thế, chỗ nào cần đặt cái nào, tôi sẽ dùng tay ra hiệu một con số, bọn họ đem trấn vật tương ứng đi đặt, sau đó buộc xích sắt lên.
Bọn họ đều rất nghe lời, không có bất cứ ý kiến gì khác.
Thời điểm này, thuyền vớt xác đã tới đoạn sông mà lúc trước vợ xưởng trưởng Châu được vớt lên.
Nước sông vẫn cứ rất đục, có điều được cái lúc này không có gió, sóng nước hơi lặng hơn một chút.
Trước khi xuống nước, Lưu Văn Tam lại dặn dò mọi người một lần nữa, sau khi xuống nước xong thì theo sát tôi với lão, kiểu gì cũng không được rớt khỏi đội, cố gắng đánh nhanh rút nhanh, đây cũng là nguyên nhân vì sao lão cần tận bảy người.
Sau khi dặn dò xong, lão bèn dẫn tôi nhảy xuống sông trước!
Nước sông lạnh buốt trong chớp mắt đã thấm vào thân thể, gần như chui vào trong từng lỗ chân lông.
Tôi lạnh đến mức rùng mình một cái, cảm thấy vị trí vai phải lờ mờ truyền lại cảm giác đau nhói, có điều cũng may là không ảnh hướng đến hành động.
Theo Lưu Văn Tam lặn xuống dưới, tầm nhìn dưới nước tốt hơn một chút so với tưởng tượng của tôi.
Tuy nước đục, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được.
Lặn xuống dưới tầm mấy mét, sau lưng không ngừng truyền lại rung động sóng nước, tôi cũng ngoảnh đầu lại ngó mấy cái, bảy người quây thành một đám, bơi theo sau chúng tôi một cách có trình tự.
Đoạn nước sông này, không so được với lúc tôi đối mặt với xoáy nước ở chỗ chân đập khi đó.
Tôi cảm giác ngoài việc lạnh hơn chút so với trước, lặn xuống dưới phải nói là quá nhẹ nhàng!
Đột nhiên, sau lưng truyền lại từng luồng ánh sáng trắng, tôi cũng tiện tay mở đèn pin trên đầu mặt nạ lặn ra. Tầm nhìn lập tức nhiều hơn một chút.
Lại bơi xuống dưới gần chục mét nữa, trong tầm mắt đã có thể nhìn thấy đáy sông rồi!
Mấy mét bên dưới, chính là lớp cát bùn đáy!
Lưu Văn Tam chỉ về một hướng, đang định bơi qua!
Thì tôi kéo lão lại, không cho lão tiếp tục lặn xuống dưới nữa, mà ngược lại dừng ở đó.
Lưu Văn Tam không hiểu làm một động tác tay với tôi.
Tôi vẫn cứ lắc đầu, làm một động tác dừng lại, những người nhà họ Phùng phía sau kia cũng đều dừng lại.
Mấy người tụ tập lại với nhau, đèn pin chiếu rọi đáy sông, tầm nhìn liền trở nên rõ nét.
Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng dưới đáy sông, trong đầu chỉ có sự kinh ngạc.
Vị trí chính diện với chúng tôi ở phía dưới, là một cái đôn sắt nổi lên, nó chỉ lộ ra ngoài một nửa, bên trên toàn là xích sắt kéo dài ra ngoài.
Xích sắt chi chít, nhìn rộng ra phía ngoài xong, là có thể nhìn thấy trên đầu mút đều có buộc trấn vật!
Vòng tròn ở trong cùng nhất, trấn vật hóa ra là từng con cá bằng đồng có tạo hình khác nhau.
Sở dĩ có thể nhìn ra được làm bằng đồng, ngoài việc bề mặt kim loại hoàn chỉnh màu đồng ra, bèn là gỉ đồng màu xanh.
Những con cá bằng đồng này đại bộ phận đều là tạo hình cá chép nhảy vọt, chếch phía dưới còn có đôn đồng.
Xưa nay đều có câu nói cá chép vượt Long môn, đến cả trong Âm sinh cửu thuật cũng gọi máu cá chép là máu rồng nhỏ, lấy cá chép làm trấn vật, dùng cá chép nhảy vọt làm tạo hình, ngầm tượng trưng cho việc cá chép vượt Long môn.
Lại dùng nó đại biểu cho hai mươi bốn thế núi đối chiếu với sáu mươi Tiên mệnh! Đây không chỉ là pháp chế của nó, mà ngụ ý của nó còn rất sâu sắc, lấy rồng trấn sông, sông sao dám loạn?
Dòng chảy dưới đáy sông rất bình ổn, tôi cũng thuận theo trấn vật sáu mươi tiên mệnh nhìn ra phía ngoài.
Quả nhiên dây xích kéo dài ra ngoài, thứ bị buộc lấy chính là trấn vật quỷ nước!
Chỉ có điều, những trấn vật quỷ nước này, dây xích có nhiều cái bị cuốn vào với nhau, trong đó còn có mấy sợi dây xích để không, nằm yên dưới đáy sông.
Tôi lấy Định la bàn ra, cúi đầu xuống nhìn.
Cho dù là ở dưới nước, kim chỉ của Định la bàn vẫn không ngừng lay động, cuối cùng hình thành kim đường.
Tôi hít mạnh một hơi dưỡng khí, sau đó làm một động tác tay, vẫn là bảo bọn họ tiếp tục đợi tôi, còn tôi thì một mình bơi xuống phía dưới.
Rất nhanh, tôi đã đến vòng tròn bên trong của sáu mươi Tiên mệnh.
Những trấn vật cá chép này, chữ được khắc không phải ở phía dưới đáy nhất, mà là ở vị trí đối diện với đôn đồng.
Tôi tìm ra hai chữ Kỷ Sửu, trong lòng hơi có chút xác định, lại phân biệt bơi sang hai bên, trên đôn đồng bên trái khắc chữ Tân Sửu, trên đôn đồng bên phải, thì khắc chữ Đinh Sửu!
Hai núi năm phân vị, đây bèn là ba phân vị trong số đó, đối ứng với nó chắc là hai trấn vật quỷ nước Sửu và Quý.
Trong số trấn vật quỷ nước mà Lưu Văn Tam đưa lên bờ, không có tượng khắc chữ Quý, mà chỉ có một tượng chữ Sửu.
Tôi lại lần mò thuận theo phần xích sắt kéo dài ra ngoài, tiện thể ngẩng đầu lên nhìn phía ngoài.
Quả nhiên là hai sợi xích sắt ở gần nhất kéo dài ra phía ngoài chỉ còn một sợi có trấn vật quỷ nước, sợi xích sắt còn lại thì bị chặt đứt một đoạn, trống không!
Tim tôi vụt đập thình thịch, hướng lên bên trên làm một động tác tay, ra hiệu một con số.
Phùng Bảo hóa ra là người bơi xuống dưới trước tiên.
Tôi cũng bơi qua đến chỗ đầu mút của sợi xích sắt, xác định ở bên cạnh sợi xích trống không, đối diện với trấn vật chữ Quý.
Xác định phương pháp này của tôi có tác dụng, tôi liền bắt đầu lấy phương hướng của hai chỗ Sửu Quý này làm mốc, dùng Định là bàn xác định phương vị, rất nhanh, tôi đã xác định xong vị trí ban đầu của mấy bức tượng trấn vật kia, rồi nhanh chóng bơi qua, làm một động tác tay, những người còn lại cũng lần lượt xuống dưới đặt trấn vật về vị trí.
Dây xích sắt bị chặt đứt cần nối lại, phiền phức cũng không nhỏ, Phùng Bảo cũng vẫn chưa xong việc, tôi cũng chẳng ngồi không, mà bắt đầu đem những trấn vật quỷ nước đổ loạn kia xếp ngay ngắn lại.
Ở dưới nước, phải tốn sức hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Lưu Văn Tam cũng đến bên cạnh tôi, nhưng lão không giúp tôi, tôi chú ý đến việc thần sắc của lão rất nghiêm trọng, lúc nào cũng đặt một tay lên cán của mã tấu, ánh mắt sắc bén đang nhìn quét xung quanh.
Tôi thất kinh một phát, thuận theo ánh mắt lão nhìn qua, trên người lập tức có không ít da gà nổi lên.
Lúc trước tôi không để ý, người nhà họ Phùng cũng chẳng chú ý đến.
Tầm mười mấy mét phía ngoài, có không ít bóng đen phủ phục trên lớp cát bùn đáy, yên lặng không động đậy, nhưng bọn chúng rõ ràng là đang chằm chằm nhìn chúng tôi.
Trong đó tôi còn nhìn thấy có ít nhất ba con, lông đều đã mọc thành màu trắng xám!