Chương 237. NÚI VÔ THỔ
[[Tác giả: La Kiều Sâm - Dịch: Phong Lăng]]
Đầu bếp dọn đồ ăn lên, một bàn toàn rượu ngon thịt ngon, nhưng tôi lại chẳng ăn ra chút mùi vị nào.
Cứ cúi đầu nhìn bức ảnh kia, và cả mấy tin nhắn mà người này gửi cho tôi.
Y chắc là dạo gần đây có theo dõi tôi một thời gian, thậm chí khả năng còn từng theo tôi vào trong thôn? Nếu không làm sao lại biết tôi biết thuật Âm dương.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng hiểu ra, thời gian mà y theo dõi tôi, chắc còn sớm hơn một chút so với tưởng tượng của tôi.
Y muốn lấy quẻ bói của tôi, chắc không có ý đồ xấu, đưa chiếc đĩa vuông này ra, cũng là muốn dẫn dụ tôi qua.
Còn về bức hình của cái đĩa vuông ngày, chụp cũng coi như rất tỉ mỉ, vuông vức.
Ở giữa có một lái lỗ hõm hình tròn, có độ lớn nhỏ gần như giống hệt với Định la bàn trong tay tôi.
Phần đế của nó bằng phẳng, vị trí bốn cạnh trên bắc dưới nam, đông tây có trình tự.
Vạch khắc bốn phía cũng là một loại vạch khắc kích cỡ không giống với centimet của hiện tại, đúng là giống như một bộ phận của Định la bàn.
Nhét bừa cho no bụng xong, tôi liền bảo về thẳng nhà họ Phùng.
Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi biểu thị cần ở lại bên bờ sông, đợi những người vớt xác kia tới.
Phùng Chí Vinh vốn dĩ định bảo Phùng Khuất đưa tôi về, ông ta ở lại bên bờ sông sắp xếp công việc, giám sát công trình.
Tôi bảo ông ta đi cùng với tôi, bởi vì tôi dự định, bất luận tôi có đi tìm người đó hay không.
Cũng phải chuẩn bị xong những trấn vật mà tôi dự định dùng làm móng, đưa cho Phùng Chí Vinh xong tôi mới yên tâm.
Sau khi về đến nhà họ Phùng, tôi đi gặp bà nội trước, hỏi bà chuyện liên quan đến đĩa vuông, còn đưa cho bà xem ảnh chụp.
Bà nội bảo với tôi, trước đây bà có từng nhìn thấy cái đĩa vuông này thật, ban đầu nó đích thực là một chỉnh thể với Định la bàn.
Chỉ là từ sau khi ông nội tôi bị mất tay xong, chiếc đĩa vuông này cùng với bàn tay đứt của ông nội bị Trương Cửu Quái đem đi rồi.
Sau đó ông nội từng bảo với bà, chiếc đĩa vuông này là ngoại vật khớp với Định la bàn, đối với người mới học mà nói, có thể tiện cho việc dùng la bàn, cũng có thể định hung cát của nhà ở, nhưng thiếu nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc sử dụng.
Trương Cửu Quái tính cách kiêu ngạo, cầm cái khay đĩa này liền cảm giác bản thân có thêm một món đồ, cao hơn một bậc so với ông nội tôi, nên cũng kệ ông ta.
Tôi có chút nghĩ ngợi, bảo với bà nội tôi biết rồi, sau đó mới bảo Phùng Chí Vinh dẫn tôi qua thư phòng của ông ta.
Tốn mất thời gian một buổi chiều, tôi vẽ lên giấy hai đường tròn, hơn nữa căn cứ theo Trấn cục phong thủy Thấu địa Lục thập long, dùng la bàn địa kỷ làm nền móng, vẽ ra Xuyên sơn Thất thập nhị Long bàn.
Thấu địa Lục thập long, là dùng phương thức hai núi năm phân vị, hai mươi bốn hướng núi trong có sáu mươi tiên mệnh.
Còn Xuyên sơn Thất thập nhị Long bàn, thì dùng mỗi núi xếp ba rồng, ngoài đối với bảy mươi hai phần Kim, hung cát đều có.
Trấn vật không phải càng nhiều càng tốt, chỉ cần phương vị chính xác, cho dù là một trấn vật chỉ nhỏ bằng bàn tay, cũng đủ để thành cốt lõi của huyệt nguồn.
Tôi bảo Phùng Chí Vinh dùng đĩa đồng làm đế, căn cứ theo độ lớn nhỏ, kích thước vạch khắc tôi vẽ trên trang giấy này đi làm trấn vật.
Còn phải khắc chữ lên trên trấn vật, vùi ở vị trí tôi định sẵn ở dưới nền móng, sau ba ngày, từ đường phải xây xong cùng với tháp.
Làm xong những việc này, thời gian cũng đã gần đến năm giờ rồi.
Phùng Chí Vinh cầm tờ giấy rời đi, tôi thì lại đi tìm bà nội, tế bái quan tài của ông nội và bố tôi một chút.
Bà nội dò hỏi tôi, lúc nào thì an táng ông nội và bố tôi, tôi trầm ngâm sau đó trả lời đợi chuyện ở sông Dương kết thúc xong, tôi sẽ đi tìm một chỗ phong thủy bảo địa, chọn một huyệt nguồn đất lành.
Lúc sắp tới năm rưỡi, tôi thay một bộ đồ sạch sẽ thoáng mát rồi rời khỏi nhà.
Vẫn còn thời gian ba ngày, cho dù là tôi sốt ruột, chuyện của sông Dương cũng chẳng có cách nào đẩy nhanh hơn nữa.
Chỉ có thể cầu mong ông trời phù hộ, nước lũ của Huyền Hà trên thượng du đừng có đến nhanh như thế.
Ngoài ra, tôi cũng dự định sẽ đi gặp người kia một chuyến.
Đĩa vuông dù sao cũng là một bộ phận của Định la bàn, phải lấy về!
Bây giờ tôi chưa chắc đã bói quẻ cho y, ngoài việc bản thân tôi vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn ra, còn có việc tôi đã nhận lời với Trần mù, quẻ đầu tiên sẽ dành cho lão.
Càng quan trọng hơn là, tôi muốn biết y là ai, theo dõi tôi có phải còn có mục đích gì khác không.
Tướng mặt sau khi tôi càng ngày càng xem nhiều, trực giác trong lòng cũng ngày càng trở nên chuẩn xác, nếu như người này có ác ý, chắc là chỉ nhìn một cái là có thể biết được ngay.
Căn cứ theo địa chỉ, tôi đến một khu phố cổ trong thành phố, lúc trời sắp tối, đến một quán trà trang hoàng đầy vẻ cổ kính.
Điện thoại cũng vừa hay rung lên, lại là một tin nhắn mới.
“Phòng riêng trên tầng ba, Núi Vô Thổ.”
Nhìn thấy mấy chữ Núi Vô Thổ, mặt tôi hơi biến sắc một chút.
Người này e rằng không đơn giản như thế.
Trương Cửu Quái chính là chết ở núi Vô Thổ, xác chết cũng vẫn ở đó!
Nhưng tôi cho đến tận bây giờ vẫn không biết núi Vô Thổ ở nơi nào! Cho dù là trong Trạch kinh, cũng chẳng có giới thiệu gì liên quan đến ngọn núi này.
Đồng thời, trong lòng tôi cũng có chút suy nghĩ, hoặc giả người này, có thể cho tôi một chút manh mối!
Bên trong quán trà là ánh đèn tĩnh lặng trang nhã, trang hoàng cũng rất khí thế, hùng vĩ, nhân viên phục vụ dẫn tôi lên tầng ba, vào trong phòng riêng.
Trong phòng không một bóng người, bốn xung quanh tường đều là bình phong tranh non nước.
Trên bàn châm một lư hương, đặt một chiếc đĩa vuông bằng đồng!
Tim hơi đập nhanh thêm mấy phần, tôi bước đến trước bàn, cầm chiếc đĩa vuông lên.
Cầm vào tay bèn là một thứ cảm giác vừa nặng trình trịch vừa lạnh buốt.
Nhìn chằm chằm vào lỗ hõm hình tròn ở giữa, tôi rút Định la bàn ra đặt vào trong.
Đích thực là vừa khít, bên rìa dường như còn có đường khấc mà mắt thường không chú ý đến, đặt vào xong, thì không dễ dàng mà rút ra như vậy nữa.
Hơn nữa tôi còn phát hiện một số chi tiết, bản thân tôi muốn để cho kim chỉ được ổn định, thì bắt buộc phải cầm Định la bàn một cách vững vàng chắc chắn.
Nhưng giờ này có cái đĩa vuông rồi, cho dù là có hơi nghiêng vài phần, kim chỉ cũng vẫn ổn định, bắt đầu từ từ chuyển động.
Quả nhiên bà nội nói không sai, có đĩa vuông, người mới học sẽ càng thuận tiện trong việc sử dụng Định la bàn.
Người này, không có mấy ác ý, nếu không đã chẳng để lại thứ này.
Tôi cũng ngồi xuống ghế, đem Định la bàn cất đi, tâm thế dần ổn định lại.
Cũng vào lúc này, cửa phòng lại bị đẩy mở.
Lần này bước vào, thì không còn là nhân viên phục vụ nữa, mà là một người đàn ông trung niên tầm ngoài năm mươi tuổi.
Y có một khuôn mặt chữ Quốc, vuông vức, nhưng mặt lại hơi dài một chút, trông giống như mặt ngựa vậy.
Tướng mặt điềm tĩnh, mày đen mà xuôi, mặt nghiêm nhưng không dữ.
Đi đến vị trí đối diện với tôi ngồi xuống, hai tay đặt lên trên bàn, đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn. Trong mắt y càng sâu thẳm, nhưng không mở miệng nói trước.
Tôi với y đối mặt nhìn nhau mất hai phút, sau đó mới mở miệng nói: “Cảm ơn chiếc đĩa vuông của ông, còn về quẻ bói ông nói, tôi nhận.”
“Có điều tôi không thể bói cho ông ngay bây giờ, quẻ đầu tiên tôi đã hứa sẽ dành cho người khác rồi.”
Y đột nhiên cười cười, nói: “Để tôi đoán xem, người mà cậu để quẻ cho, chắc là lão mù dẫn đường âm đem di vật của Trương Cửu Quái đưa cho cậu đó đúng không?”
Mí mắt tôi hơi giật một cái, không tiếp lời.
Y lại nhìn tôi thật sâu, sau đó mới nói một câu: “Tôi là Mã Bảo Nghĩa, tôi không phải định cưỡng ép lấy quẻ đầu tiên của cậu, mà chỉ là muốn cậu sau bảy ngày nữa giúp tôi bói một quẻ, quẻ bói này, tôi muốn xem sinh tử hung cát.”
“Đĩa vuông không phải cho không cậu, mà là quà gặp mặt của tôi. Tôi cần một người biết thuật Âm Dương, lên một ngọn núi dùng la bàn định vị, lấy một món đồ! Cậu không cần phải trả lời tôi ngay bây giờ, có thể đợi bảy ngày sau, lúc cậu bói quẻ đó cho tôi, thì bảo cho tôi biết suy nghĩ của cậu.”
Đồng tử mắt tôi co mạnh lại thành một chấm nhỏ, trên trán cũng rịn ra mấy vệt mồ hôi.
Tên của y là Mã Bảo Nghĩa, như thế này chỉ khác mỗi một chữ với gã Mã Bảo Trung kia.
Lên một ngọn núi dùng la bàn định vị, là núi gì?!
Tôi hít sâu một hơi, không nói gì khác, mà hỏi thẳng y, núi là núi gì? Y muốn lấy thứ gì?
........,,,.......
[Giải thích từ dịch giả]:
‘Địa kỷ’: Là sợi dây thừng buộc giữ mặt đất. Cổ đại cho rằng trời tròn đất vuông. Truyền thuyết trời có chín cây cột chống giúp trời không sập, đất có dây thừng buộc giữ bốn góc, giúp định vị mặt đất.