Chương 238. CHẾT XONG KHÔNG BÁO TANG, TỬ THI KHÔNG HẠ TÁNG
[[ ]]
Ánh mắt của Mã Bảo Nghĩa lại càng sâu thẳm hơn, nụ cười trên mặt cũng trở nên đầy hàm ý sâu xa.
“Núi là núi Vô Thổ, còn về thứ gì, tôi không nói cho cậu biết bây giờ được.”
“Vốn dĩ tôi chỉ định tìm cậu bói quẻ sinh tử hung cát, nhưng không ngờ cậu không những biết Dương toán của Trương Cửu Quái, lại càng biết Âm thuật của Âm thuật tiên sinh, kiêm cả Âm Dương thuật trên người, nên tôi mới có ý muốn mời cậu cùng đồng hành.”
“Núi Vô Thổ là chỗ đại phong thủy thực thụ, cậu đi rồi, sẽ tuyệt đối không hối hận.”
Nói xong, Mã Bảo Nghĩa lại chẳng nói thêm gì khác, đứng dậy bước ra khỏi phòng riêng.
Tôi ngồi lại một thời gian tương đối dài, núi Vô Thổ, tôi chắc chắn phải đi, tôi cũng rất muốn đi.
Xác chết của Trương Cửu Quái đang ở đó, ông ta bói ra được tôi sẽ tiễn ông ta về với đất.
Đây cũng là việc tôi nên làm sau khi cầm được Kim toán bàn và Cốt tướng của ông ta, đồng thời kế thừa bát cơm của ông ta!
Bảy ngày, lúc đó tôi chắc chắn đã giải quyết xong ẩn họa của trâu sắt sông Dương!
Nhưng thứ duy nhất khiến tôi do dự không quyết được, chính là tên của y.
Đây là sự trùng hợp, y vừa hay tên là Mã Bảo Nghĩa, hay y và Mã Bảo Trung đúng là có quan hệ gì thật?
Nếu bọn họ có quan hệ thật, Mã Bảo Trung bị tôi và Lưu Văn Tam trấn áp rồi đốt xác, vậy thì sợ rằng đây sẽ là mối thù sống chết.
Hoặc là y không biết, hoặc là y đang dụ tôi đi núi Vô Thổ, để tôi làm những việc y cần xong, thì mới tính sổ với tôi? Nhất thời, lòng tôi cứ gai gai, chuyện này bắt buộc phải bàn bạc với Lưu Văn Tam một chút, hoặc giả lão sẽ biết được gì đó.
Đứng dậy bước ra khỏi quán trà, tôi đang chuẩn bị gọi xe về nhà họ Phùng.
Thì lại nhận được cuộc gọi của Từ Thi Vũ gọi tôi, cô ta hỏi tôi bây giờ có thời gian không? Muốn nói chuyện với tôi, hỏi tôi một số việc, nếu như có thể, thì còn muốn nhờ tôi giúp một chuyện.
Tôi ngạc nhiên, tôi thì có thể giúp gì cho Từ Thi Vũ được?
Tôi ăn cơm người chết, cô ta là cảnh sát, là dương sai trong con mắt Trần mù, bản chất đôi bên không giống nhau, trước khi gặp những chuyện kia ở nhà tôi, cô ta xác định rõ là không tin quỷ thần, sau đó mới hơi có chút thay đổi cách nhìn.
Có điều Từ Thi Vũ từng giúp tôi mấy lần, trong lúc ở viện cũng tới tám chuyện với tôi, đặc biệt là tin tức liên quan đến thôn Tiểu Liễu, cô ta cũng kể với tôi rất nhiều.
Tư duy chỉ diễn ra trong nháy mắt, tôi bèn trả lời vừa hay tôi đang ở khu phố cổ trong thành phố, hai hôm nay chắc không có chuyện gì lớn, hỏi cô ta muốn nói chuyện gì, có việc gì tôi có thể giúp cô ta được?
Vốn dĩ giọng điệu Từ Thi Vũ còn có chút do dự, bây giờ liền trở nên lảnh lót, hỏi tôi đang ở chỗ nào, cô ta cũng đang ở khu phố cổ, qua đón tôi luôn.
Tôi báo địa chỉ cho cô ta xong, liền ngắt điện thoại.
Đại khái tầm mười mấy phút sau, một chiếc xe Volkswagen màu trắng đã dừng trước mặt tôi, cửa kính xe hạ xuống, Từ Thi Vũ mặt tươi như hoa: “La Thập Lục, lên xe.” Sau khi tôi lên xe xong, Từ Thi Vũ không nói gì thêm, lái xe tiến về phía trước.
Lại qua mấy phút nữa, đến bên ngoài một quán ăn bình dân rất nhộn nhịp thì dừng lại.
Từ Thi Vũ nói đoán là tôi cũng chưa ăn gì, quán này là chỗ bình thường cô ta hay tới, mùi vị không tồi, tuy rằng nhỏ, nhưng cũng sạch sẽ, vừa ăn vừa nói chuyện với tôi.
Tôi cũng không giữ kẽ, bị Từ Thi Vũ nhắc một câu thế, tôi cũng thấy đói thật rồi.
Tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Từ Thi Vũ gọi món, sau đó cô ta mới nhìn sang tôi, bốn mắt nhìn nhau với tôi mất mấy giây, tôi nhìn qua chỗ khác, hỏi cô ta định nói chuyện gì, và cần tôi giúp việc gì.
Từ Thi Vũ mới khẽ nói: “Anh chắc còn nhớ tôi từng nói với anh, bố mẹ tôi mất từ lâu rồi chứ.”
Tôi gật gật đầu.
Từ Thi Vũ mới tiếp tục nói: “Bọn họ tuy chết rồi, nhưng những người hàng xóm sống ở cuối ngõ lại bảo là không hề có chuyện đó. Thậm chí còn có người nhìn thấy bọn họ ra ngoài lượn lờ.”
“Tôi có chút không chịu nổi cái bầu không khí quỷ quái đó ở trong nhà, càng cảm giác người nhà tôi đang giả thần giả quỷ, những năm nay tôi vẫn chưa từng về lần nào.”
Những lời này của Từ Thi Vũ, phải nói là lời ra kinh người.
Tôi cũng căn bản chưa từng nghĩ, cô ta bảo tôi giúp đỡ, lại là chuyện trên phương diện này...
Sau đó đợi Từ Thi Vũ nói rõ hoàn toàn rồi, tôi mới cảm thấy không rét mà run.
Mười năm trước lúc cô ta mới mười bốn tuổi, cũng là mấy ngày như thế này, trời lạnh không chịu nổi, lúc đó còn có tuyết rơi.
Nhà cũ của nhà cô ta chưa từng sửa sang, cũng chẳng có điều hòa, chỉ là một tứ hợp viện nhà cấp bốn, dựa vào việc đốt lò sưởi giữ ấm.
Kết quả đêm hôm đó ống khói hỏng, khói trong lò không xả ra ngoài được.
Lúc cô ta bị sặc tỉnh dậy, bố mẹ cô ta đã bị trúng độc khói tắt thở rồi.
Sau đó cô ta cũng hôn mê, được bác cả và ông nội trú bên cạnh phát hiện, đưa cô ta qua viện cấp cứu, cuối cùng mới giữ được mạng sống.
Cô ta vẫn luôn đau buồn bi thương, bởi vì bố mẹ mất mạng.
Nhưng đợi sau khi cô ta xuất viện, về đến nhà, thì phát hiện xác chết bố mẹ cô ta vẫn nằm ở trong căn phòng lúc trước, khôg được đưa đi an táng.
Lúc đó cô ta cũng đơ người, cố nhịn sự khó chịu đi hỏi ông nội và bác cả cô ta tại sao không để bố mẹ cô ta được nhập thổ vi an, nhận được câu trả lời lại là bố mẹ cô ta chỉ là ngủ say mà thôi.
Cô ta cảm thấy đây là ông nội và bác cả đang an ủi cô ta, cô ta nói bản thân có thể chấp nhận được thực tế, nhưng bác cả và ông nội cô ta vẫn cứ không đồng ý đưa đi an táng, kiên quyết nói rằng bố mẹ cô ta chưa chết.
Hai người đang sống sờ sờ vừa mới đến tuổi về hưu, mỗi tháng có bao nhiêu lương hưu như thế, làm sao có thể chết được chứ?!
Thậm chí bác cả cô ta còn động chân tay cho cô ta một bạt tai, bảo không cho phép cô ta ăn nói lung tung, làm gì có loại con gái nào lại đi trù bố mẹ mình chết chứ, biết thế đã không đưa cô ta đi cấp cứu, cho cô ta chết luôn cho rảnh nợ, trong nhà còn bớt được một miệng ăn.
Lúc đó cô ta rất đau lòng, ở trong nhà nhưng người cứ ngẩn ngơ, thậm chí bác cả cô ta nửa đêm còn lén lút trèo cửa sổ vào phòng cô ta, bò lên giường cô ta, nói nửa đêm trời lạnh, giúp cô ta ủ ấm chăn đệm.
Khiến cô ta sợ đến mức vừa khóc vừa la hét đuổi bác cả cô ta ra ngoài, sau đó khóa cửa sổ lại, nhưng cả đêm đều không dám chợp mắt.
Hơn nữa bác cả cô ta còn là loại người khốn nạn, cả ngày chơi bời lêu lổng, chẳng làm việc gì tốt đẹp.
Ông nội cô ta đầu óc cũng có chút bất thường, bố mẹ cô ta đi làm quần quật, chẳng được tý thái độ tốt đẹp gì, còn thường xuyên bị chửi, trong khi bác cả cô ta thì từ nhỏ đã được chiều đến hư người, lớn đến mấy chục tuổi đầu rồi, ăn cơm vẫn phải có người bưng đến tận mặt.
Thêm việc xác chết bố mẹ cô ta trong nhà không đem chôn, cô ta còn chưa kịp đau buồn, thì đã chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Ngày hôm sau liền chuyển vào ở ký túc xá của trường, cô ta vẫn có thói quen giữ lại tiền mừng tuổi và tiền tiêu vặt, cất được một ít tiền, thêm việc làm thêm ngoài giờ học, bưng bê phục vụ, ăn cơm căng tin nhà trường, hoàn toàn đủ để sống tiếp.
Bao nhiêu năm nay, cô ta chưa từng về lại nhà!
Sau đó đợi cô ta hiểu thêm nhiều thứ, mới thấy bác cả và ông nội cô ta, chắc chắn là không muốn mất món lương hưu của bố mẹ cô ta.
Người chỉ cần không chết, mỗi tháng lương hưu đều sẽ gửi vào trong thẻ, thêm việc bố mẹ cô ta tuổi tác cũng không cao, căn bản không hề khiến người khác nghi ngờ.
Sau đó cô ta thi vào trường cảnh sát, tốt nghiệp xong thì vào làm cảnh sát, cũng nhờ người nghe ngóng hộ, tiền lương hưu hàng tháng của bố mẹ cô ta vẫn phát như thường, thậm chí còn tìm người của tổ dân phố hỏi dò, bố mẹ cô ta cả năm vẫn ra ngoài lang thang được vài lần, cũng có tới tổ dân phố, chỉ là cho người ta cảm giác tinh thần không được bình thường cho lắm, cứ đần đần ra.
Bản thân cô ta thì không tin chuyện quỷ thần, cảm thấy chắc chắn là do ông nội và bác cả cô ta giờ trò mèo gì đó che mắt mọi người.
Thêm nữa, đã mười năm rồi, xác chết bố mẹ cô ta đã thối rữa từ lâu.
Nhưng thời gian trước sau khi qua thôn Tiểu Liễu, cô ta liền bắt đầu cảm thấy, chuyện này, sợ rằng không giống như những gì cô ta nghĩ.
Trên đời này nếu những chuyện thần thần quỷ quỷ kia là có thật, vậy thì bố mẹ cô ta chẳng phải đã chết bao nhiêu năm vậy mà vẫn còn đang bị hành hạ sao?
Hai vợ chồng khổ cả một đời chưa kịp hưởng thụ gì không nói, sau khi chết còn bị hành hạ cả mười năm, có khi còn sẽ bị bác cả cô ta cứ thế ăn bám tiếp mãi nữa.
Cô ta tìm tôi, là vì muốn nhờ tôi đi cùng với cô ta về nhà một chuyến, xem xem rốt cục là tình trạng gì, nếu như có khả năng, thì để cho bố mẹ cô ta được nhập thổ vi an!